“Cho dù là đời sau của Đế huyết, anh nghĩ xem chẳng lẽ không đủ tài năng sao?”
“Nhưng trên thực tế, 100 hậu duệ của Đế Huyết tới Hồng Hoang đế cung, chỉ có một người có thể gia nhập”.
“Tôi cũng từng đến đây và thất bại...” U Nhược thất vọng nói. Diệp Bắc Minh lập tức có hứng thú: “Đi, chúng ta qua đó xem xem”.
Bằng một niệm thức, anh đưa Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Viên Tử Y ra ngoài.
Thành Hồng Hoang có rất nhiều lệnh cấm, ngay cả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám ra tay ở đây.
Có thể nói.
Nơi này tuyệt đối an toàn.
Diệp Bắc Minh tin, đám Tế Đạo kia muốn giết anh cũng không thể ra tay ở đây.
Cho dù có ra tay, Đế Thủ và tiểu Tháp vẫn có thể cảm nhận trước được. “Ôi, thành phố này lớn quá, nhiều người vậy... có 10 tỷ người ấy nhỉ?” “Không thế nào!”
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi mở to mắt ngạc nhiên.
Giống như một cô gái thôn quê lần đầu được lên thành phố, không ngừng kêu lên.
Diệp Bắc Minh chăm sóc hai người rất tốt, liên tục giải thích cho họ hiểu.
U Nhược âm thầm kinh ngạc: “Tên này kiếm đâu ra ba mỹ nhân xinh đẹp như vậy? Lẽ nào là khí chất thu hút ong bướm trời sinh sao?”
“Thiếu chút nữa thì bị anh ta thu hút rồi, may mà đã tỉnh ngộ kịp thời...” U Nhược thầm nghĩ.
Trong lòng cô ta, Diệp Bắc Minh được gắn cái mác đa tình.
Rất nhanh, cả nhóm đã tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670544/chuong-4705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.