Chương trước
Chương sau
“Thành Hồng Hoang?”

Diệp Bắc Minh đứng trước một tòa thành cổ, một cỗ khí tức tháng năm vĩnh hằng ập tới.

“Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang”. “Dám dùng hai chữ này đặt tên, thật là uy nghiêm rầm rộ.

Nhìn thoáng qua, bức tường của thành Hồng Hoang đã cao hàng nghìn mét.

Một bức tường thành tổng cộng có tám mặt, từ trên trời nhìn xuống, sẽ thấy nó mang hình dáng Bát Quái của Thái Cực Quyền.

Nhưng mà.

Không ai dám lăng không bay lên.

Chỉ bởi vì.

Trong vòng một trăm dặm của thành Hồng Hoang cấm bay.

Cho dù là Diệp Bắc Minh, Côn Ngô Mật Phi, U Nhược ba người đều phải đi bộ đến chân Thành Hồng Hoang.

Mười hai cổng thành cao hơn 300 mét, vô số võ giả ra ra vào vào.

“Trong Thành Hồng Hoang có một tòa đế cung, vốn dĩ trên thế giới này không tồn tại Thành Hồng Hoang, chỉ có Hồng Hoang đế cung!”

“Sau này, càng ngày càng có nhiều ngời muốn gia nhập Hồng Hoang đế cung hơn, nhưng lại bị từ chối”.

“Những người này đều không muốn rời đi, liền xây dựng một tòa Thành Hồng Hoang ở xung quanh Hồng Hoang đế cung”, U Nhược nói.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế lực của Hồng Hoang đế cung này, nhất định rất lớn đúng không?”

U Nhược lắc đầu: “Hồng Hoang đế cung không có bất kỳ thế lực nào, chỉ có khoảng một nghìn đệ tử thôi”.

“Đệ tử nội môn khoảng 300 người, đệ tử ngoại môn tầm 700 người”. Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Không phải chứ?”

“Một tông môn một nghìn người có thể kiểm soát toàn bộ Thành Hồng Hoang?”

U Nhược cười thần bì nói: “Anh Diệp, nếu tôi nói với anh trong Hồng Hoang đế cung có hơn mười vị võ giả cảnh giới Tế Đạo thì sao?”

“Gái gì?” Diệp Bắc Minh kinh ngạc. Tộc Côn Ngô với danh xưng là đời sau của Vương Tộc thời Đế Lạc.

Từ khi Côn Ngô Mật Phi hiểu chuyện cũng chỉ có hai lão tổ cảnh giới Tế Đạo mà thôi.

Thần viện Thái Thương cũng chỉ có ba đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo.

Hồng Hoang đế cung một nghìn người, vậy mà có những hơn mười người ở cảnh giới này?

Đây chính là nghịch thiên mà.

“Vả lại, chỉ cần có thể tiến vào Hồng Hoang đế cung, cho dù có là đệ tử ngoại môn, đời này nhất định sẽ có thể tiến vào cảnh giới Đại Đạo Chỉ Thượng”.

“Đệ tử nội môn trong top 10, ngoại trừ những người đã chết”.

“Không một ngoại lệ, tất cả đều đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo”, khi U Nhược nói ra lời này, đến bản thân còn cảm thấy nổi da gà.

Diệp Bắc Minh nuốt một ngụm nước bọt.

Loại thực lực này.

Thật sự quá đáng sợ.

Căn bản không cần bao nhiêu đệ tử, một nghìn người là đủ rồi.

“Mật Phi, sao em không thử gia nhập Hồng Hoang đế cung?”, Diệp Bắc Minh nhìn Côn Ngô Mật Phi hỏi.


Với thiên phú của Côn Ngô Mật Phi, vậy mà lại thất bại.

“Chuyện gì vậy? Đến thiên phú của em mà Hồng Hoang đế cung cũng không để ý tới?”

Không đợi Côn Ngô Mật Phi trả lời, U Nhược đã lắc đầu nói trước: “Anh hiểu lầm cô Côn Ngô rồi, Hồng Hoang đế cung chọn đệ tử căn bản không

nhìn vào tài năng”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.