Chương trước
Chương sau
“Lôi Mông... ông lòng muông dạ thú, Yêu Tộc có ai không biết chứ?”, sắc mặt U Nhược tái nhợt, khóe miệng tràn ra một ngụm máu tươi.

“Ừm, tiếp tục đi”.

Lôi Mông gật đầu.

“Ông ép buộc Tế Hoàng, đây là bất trung!” Một cỗ áp lực ập tới.

Thân thể U Nhược phát ra tiếng răng rắc.

Gô ta không khuất phục, tiếp tục nói: “Ông giết trưởng lão của Yêu Tộc, đó là bất nghĩa”.

Phụt! Đầu gối của U Nhược bị áp lực đè lên, quỳ mạnh xuống đất.

“Năm đó ông giết cha ruột của mình mới có thể ngồi lên chức vị thủ lĩnh của Lôi Tộc, đó là bất hiếu”.

Rầm!

Thân thể U Nhược đập mạnh vào đá lát sàn của quảng trường, tất cả đá đều nổ tung.

Cô ta đau đớn vô cùng, cả người bị nghiền nát trong sỏi đá.

Máu tươi không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.

Nhưng vẫn cứ đau đớn hét lên: “Một kẻ bất trung, bất nghĩa, bất hiếu như ông, làm sao xứng làm Tế Hoàng của Yêu Tộc chứ?”

“Những người nói ta không xứng làm người, đều đã chết hết rồi”.

Lôi Mông nở một nụ cười nửa miệng.

Chậm rãi đi tới trước mặt U Nhược, chuẩn bị một cước giẫm nát cô ta: “Cô cũng không ngoại lệ, đợi bổn Hoàng đè chết tất cả những kẻ chống đối, ta vẫn cứ bước lên vị trí Tế Hoàng thôi!”

“Chat”

Lôi Lam vội vàng chạy tới trước mặt Lôi Mông.

Ôm lấy đùi của ông ta: “Đừng giết, con thích cô ta, cha giữ lại một mạng cho cô ta đi!"

Bịch! Lôi Mông một cước đá Lôi Lam bay ra xa mấy chục mét. Lôi Lam gãy bảy tám cái xương sườn, phun ra một ngụm máu tươi.

“Đồ khốn kiếp, cũng chỉ là một con đàn bà mà thôi, ở đâu không có chứ?”

Ánh mắt Lôi Mông rét lạnh, một cỗ sát khí ngưng tụ: “Nể mày là con trai tao, tao sẽ cho mày một cơ hội"

“Giết chết con tiện nhân này, tao sẽ coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì”.

“Nếu không, tao sẽ giết luôn thằng con ruột là mày đấy”.

Lôi Mông giơ tay lên bắt lấy. Lôi Lam bay về sau, cổ vừa hay rơi vào trong tay Lôi Mông. Nắm ngón tay siết chặt.

Rắc rắc... một cảm giác khó thở ập tới, trán Lôi Lam nổi gân xanh, hai mắt gần như lồi ra ngoài.


Lôi Lam nắm chặt tay, cây thương vàng xuất hiện trong tay, đâm thẳng về phía đầu U Nhược.

Ngay lúc ngọn thương vàng sắp đâm vào đầu U Nhược thì đột nhiên dừng lại cách đó một mét.

“Chuyện gì?” Diệp Bắc Minh cau mày.

Dao Trì phun ra một câu: “Thời gian đóng băng!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.