Cô gái áo đỏ lạnh lùng phun ra một câu: “Ngạc Ngao, ngươi muốn bị tộc quy trừng phạt có đúng không?”
Ngạc Ngao nghe vậy thì khựng lại, nhưng thoát cái đã nghĩ ra biện pháp, tức giận gầm gừ:
“Tên khốn kiếp này đánh ta thành như vậy rồi, không lẽ cứ dễ dàng bỏ. qua như vậy sao?”
“Người ta rõ ràng là một đôi, ngươi mắng chửi khó nghe như vậy, đánh ngươi một trận đã là nhẹ rồi!", cô gái áo đỏ công chính nói.
Cô ta lại lắc đầu: “Lập tức....”
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra mình còn chưa biết tên của hai người họ!
Mắt đẹp vừa chuyển liền rời đến trên người Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi: “Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Côn Ngô Mật Phi!"
“Tôi là U Nhược!”, cô gái áo đỏ cũng giới thiệu tên mình, một lần nữa nhìn hướng Ngạc Ngao: “Ngạc Ngao, xin lỗi anh Diệp cùng cô Mật Phi đây đi"
Ngạc Ngao tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng ngại thân phận của U Nhược, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt cục giận này xuống bụng, nói: “Anh Diệp, cô Mật Phi, xin lỗi, vừa rồi là do tôi độc miệng!”
Diệp Bắc Minh liếc U Nhược một cái: “Cảm ơn cô!” Sau đó kéo Côn Ngô Mật Phi nhanh chóng biến mất.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường vong tới tiếng gầm chói tai của dã thú!
Lôi Lam, U Nhược đột nhiên biến sắc, cấp tốc lao về phía phát ra âm thanh.
“Tiếng gì vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670531/chuong-4692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.