Chương trước
Chương sau
Cô gái áo đỏ lạnh lùng phun ra một câu: “Ngạc Ngao, ngươi muốn bị tộc quy trừng phạt có đúng không?”

Ngạc Ngao nghe vậy thì khựng lại, nhưng thoát cái đã nghĩ ra biện pháp, tức giận gầm gừ:

“Tên khốn kiếp này đánh ta thành như vậy rồi, không lẽ cứ dễ dàng bỏ. qua như vậy sao?”

“Người ta rõ ràng là một đôi, ngươi mắng chửi khó nghe như vậy, đánh ngươi một trận đã là nhẹ rồi!", cô gái áo đỏ công chính nói.

Cô ta lại lắc đầu: “Lập tức....”

Bỗng nhiên cô ta nhớ ra mình còn chưa biết tên của hai người họ!

Mắt đẹp vừa chuyển liền rời đến trên người Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi: “Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”

“Diệp Bắc Minh!”

“Côn Ngô Mật Phi!"

“Tôi là U Nhược!”, cô gái áo đỏ cũng giới thiệu tên mình, một lần nữa nhìn hướng Ngạc Ngao: “Ngạc Ngao, xin lỗi anh Diệp cùng cô Mật Phi đây đi"

Ngạc Ngao tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

Nhưng ngại thân phận của U Nhược, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt cục giận này xuống bụng, nói: “Anh Diệp, cô Mật Phi, xin lỗi, vừa rồi là do tôi độc miệng!”

Diệp Bắc Minh liếc U Nhược một cái: “Cảm ơn cô!” Sau đó kéo Côn Ngô Mật Phi nhanh chóng biến mất.

Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường vong tới tiếng gầm chói tai của dã thú!

Lôi Lam, U Nhược đột nhiên biến sắc, cấp tốc lao về phía phát ra âm thanh.

“Tiếng gì vậy?”

Diệp Bắc Minh vừa rời đi không xa, không khỏi cau mày ngoái đầu nhìn lại.

Côn Ngô Mật Phi cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đây là âm thanh của Tế linh, hình như ở sâu trong rừng Lạc Đường xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Bằng không Tế linh tuyệt đối sẽ không phát ra thanh âm như vậy để triệu tập đám yêu tộc!”

Cùng lúc đó.

Dao Trì kích động truyền âm tới: “Nhóc con, ngươi quả nhiên rất may mắn đói”

“Đây là âm thanh báo hiệu Tế hoàng bỏ mình, muốn tuyển chọn ra Tế hoàng đời tiếp theo!”

“Mau đi đi, nếu ngươi có thể giành được nội đan của Tế hoàng, ít nhất có thể tăng lên ba cảnh giới nhỏ đó!”

Bên ngoài khu rừng Lạc Đường.

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”

Bất Hủ Hàn may män thoát chết trong gang tấc, nhưng hàng chục Đại Đạo Chi Thượng truy giết một tên Diệp Bắc Minh vậy mà bị đánh tới mức tháo chạy tán loạn như vậy!!!

Nếu bị truyền ra ngoài không phải là sẽ mất mặt đến chết sao!

“Tên tiểu súc sinh đáng chết này vậy mà cấu kết với Yêu tộc!!!"

“Côn Ngô Thiên Huyền, đây là chuyện tốt mà tộc Mật Phi các người làm ra đói"

Ánh mắt của những người khác đều đổ dồn lên người Côn Ngô Thiên Huyền.

“Cái này.... không liên quan gì tới chúng tôi! Tộc Côn Ngô sớm đã trục xuất con khốn Côn Ngô Mật Phi đó ra khỏi gia tộc, huống chỉ vừa rồi chúng tôi cũng thiệt mạng rất nhiều người!”

Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền đại biến.

“Cổ huynh, ông cũng nói giúp tôi vài lời đi chứ!”

Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cổ Tông Hàn

Cổ Tông Hàn nghiêm mặt đáp: “Bất Hủ huynh, ông ấy nói đúng đó!”

“Tộc Côn Ngô hơn ai hết đều muốn giết chết đôi nam nữ chó má đó, Côn Ngô Mật Phi tự mình phản bội gia tộc, cũng không thể đổ hết lỗi lên tộc. Mật Phi được!”


Một thân cây cao ngất bên cạnh bị Bất Hủ Hàn một quyền đánh thành bột phấn: “Đem tin tức đôi nam nữ chó má kia cấu kết với Yêu tộc truyền ra ngoài đi, sau này chỉ cần bọn chúng dám rời khỏi rừng Lạc Đường, sẽ lập tức bị các thế lực săn đuổi!”

“Không đúng!”

Côn Ngô Thiên Huyền cau mày.

“Sao thế? Ông còn muốn bao che cho chúng à?”, đôi mắt Bất Hủ Hàn giăng đầy tia máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.