Liền quay người vội vàng rời đi.
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn thoáng qua, thân là đệ tử của ba vị đại trưởng lão, nơi anh ở vậy mà là một tòa cung điện khổng lồ!
Anh sải bước tiến vào trong!
Lão già áo gai đi theo cũng muốn nối bước!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh khinh thường liếc mắt nói.
“Chó cũng phải có nhận thức của chó, đứng chờ ở cửa đi!”
Lão già áo gai xém chút tức chết, cứ như vậy nhìn Diệp Bắc Minh khởi động trận pháp, chặn đứng mọi thăm dò!
“Tiểu súc sinh, thứ đáng chết này!” Lão già áo gai suýt nghiến gãy răng hàm.
Sau khi chửi rủa một câu xong thì để lại một tia phân thân canh gác ở trong sân.
Còn bản thể thì nhanh chóng trở về Giới Luật Viện, quỳ xuống dưới chân Thái Ất Mạc: “Chủ nhân, tên nhãi đó tựa hồ đã biết người đang lợi dụng hắn!”
“Thái độ vừa rồi của hắn với tôi vô cùng ác liệt, hơn nữa còn mắng tôi là chó nữa!"
Thái Ất Mạc vẻ mặt thờ ơ, cười lạnh nói: "Biết thì đã thế nào? Thăng nhãi này. còn có thể mọc cánh thoát khỏi Thần viện Thái Thương sao?”
“Nói đi cũng phải nói lại, không lẽ ngươi không phải là một con chó à?” Lão già áo gai rùng mình! Trong lòng cảm thấy vô cùng nhục nhất!
Nhưng khoảnh khắc ngước đầu lên, trên mặt lại treo nụ cười nịnh nọt: "Chủ nhân, người nói đúng lắm!”
Diệp Bắc Minh vừa mới vào nơi ở.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã không nhịn được truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670499/chuong-4660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.