Đôi mắt đẹp của Viên Tử Y trừng lớn, giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh chăm chăm: “Anh là một tên xấu xa! Tôi tin tưởng anh như vậy, tại sao anh lại lừa dối tôi?"
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Tôi lừa cô đó, thế nào?”
“Anh! Tôi cắn chết anh!”
Viên Tử Y tức giận đùng đùng.
Lao thẳng tới, túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, hung hăng cắn mạnh xuống!
Nhưng cô lo lắng sế cắn đau Diệp Bắc Minh nên cũng chẳng dùng bao nhiêu sức lực!
“Sao thế? Sợ rồi à?” Viên Tử Y không buông ra, vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn. Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Xin lỗi cô, tôi sai rồi!”
"Hừ! Thế còn được, nể mặt anh cứu người Viên gia chúng tôi, tôi tạm thời tha thứ cho anh”, Viên Tử Y hờn trách hai câu liền buông Diệp Bắc Minh ra.
Diệp Bắc Minh dùng một ý nghĩ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục liền rung chuyển! Một khoảng hư không mở ra, mọi người trong Viên gia đều rơi ra ngoài!
Bọn họ liếc Diệp Bắc Minh một cái thật sâu, không nói một lời liền quay người bỏ chạy!
Viên Tử Y vội đuổi theo: “Tộc trưởng, chú bảy, chú chín...” “Cút! Cút đi! Cô đúng là thứ sao chổi mà!” “Đừng đi theo chúng tôi, mau cút đi!”
“Nếu không phải này? Cút đi cho tôi, đừng có lại đây!!
ại cô, sao chúng tôi có thể rơi vào kết cục thê thảm thế
Những người này như điên dại muốn chạy thoát thân! Viên Tử Y rất ấm ức, chán chường ngồi sụp xuống đất. Nước mắt tí tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670483/chuong-4644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.