Dưới chân núi tộc Côn Ngô, trong tam tộc của Viên Tử Y.
Hàng trăm ngàn người đều quỳ dưới mặt đất, ai cũng đeo trên mình gông cùm, sắc mặt tái nhợt đến đáng thương.
Ở trước mặt, nơi cao nhất xây lên một bục cao.
Viên Tử Y toàn thân đẫm máu, bị xích chặt vào đó.
Phía sau là một tên chao phủ, tay nắm chặt một thanh Tích Cốt Đao.
“Con tiện nhân này, ăn cây táo rào cây sung”.
“Gia tộc Côn Ngô chúng ta tốt với cô như vậy, tổ tiên nhà họ Viên trước giờ đều là người hầu của chúng ta, không ngờ con tiện nhân này lại dám phản bội gia tộc”.
“Hừ! Hại chúng ta tổn thất mất bao nhiêu nước suối thần, mấy triệu năm tới cũng không còn để sử dụng nữa!”
“Thật đáng hận! Mỗi tháng chỉ có thể sinh ra một giọt nước suối thần, một ao lớn như vậy liền không còn nữa rồi!”
Côn Ngô Tuyết Dao, Côn Ngô Quân Mạch cùng thế hệ trẻ của gia tộc Côn Ngô chỉ hận không thể xé xác Viên Tử Y ra ngay lập tức!
Vô số ánh mắt đều như ghim chặt lên người cô ta.
Thù hằn!
Phẫn nộ!
Lạnh lùng!
"Còn chờ gì nữa? Còn không mau lăng trì con khốn này đi!”
“Ả ta quá đáng chết, nếu không phải vì ả ta, năm nay chúng ta đã có thể giành được suối thần rồi!”
“Lăng trì! Lăng trì! Lăng trì!” Đám đông sục sôi căm phẫn. Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua.
Côn Ngô Thiên Huyền liếc mặt trời trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670481/chuong-4642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.