Chương trước
Chương sau
Sau khi bị Diệp Bắc Minh đánh trọng thương, hắn đã triệu tập hơn chục tên cung phụng cảnh giới Thiên Tôn sơ kỳ của Liên minh Thiên Đạo tới, thề phải tìm ra bằng được Diệp Bắc Minh!

“Người đâu? Tên tiểu súc sinh đó đâu rồi?”

“Mẹ kiếp!”

Gương mặt La Vân Phong vặn vẹo đầy lửa giận.

Thân là thiếu chủ của Liên minh Thiên Đạo, hắn chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy! I !

“Thiếu chủ, từ biểu hiện của thú Khuyển Nha, thì thằng nhãi đó rất có khả năng đã nhảy vào trong nước đen rồi!", Mạc lão tay dắt một con ma thú cực kỳ

xấu xí và hung dữ nói.

La Vân Phong phẫn nộ mắng: “Mẹ nó! Tên nhãi đó cũng bị nước đen nhiễm bẩn rồi sao? Chết tiệt, đúng là hời cho hắn!”

“Lần sau nếu hắn xuất hiện trước mặt tôi, ông đây nhất định sẽ cắn nuốt hắn!”

“Chúng ta đi!”

La Vân Phong ra lệnh, dẫn theo đám người của Liên minh Thiên Đạo quay người rời đi.

Tiêu Nhã Phi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Gừ”

Nhưng thú Khuyển Nha bỗng dưng gầm lên, hai chân trước không ngừng cào đất, tựa như đã phát hiện ra gì đó mà nhìn chằm chằm vào một tảng đá cách đó không xal

“Kẻ nào?”

Mạc lão hét lên, quyết đoán thả ra thú Khuyển Nha.

Thú Khuyển Nha vọt ra giống như một thanh kiếm sắc bén, khóa chặt lấy hơi thở của hai chị em Tiêu Dung Phi, điên cuồng lao đến!

“Nhã Phi, cẩn thận!”

Tiêu Dung Phi hét lên.

Trường kiếm trong tay quét ngang, chém về phía bụng của thú Khuyển Nha! “Định đang' một tiếng, hoa lửa bản tung tóe!

Da lông thú Khuyển Nha cứng chắc như sắt thép, căn bản không thể xuyên phá hàng phòng ngự của nó!

Ngược lại Tiêu Dung Phi còn bị nó nhào tới ngã ngồi xuống đất, há chiếc mồm như chậu máu, tỏa ra mùi hôi thối cắn mạnh xuống!

“Dừng tay!” Mạc lão quát một tiếng, người của Liên minh Thiên Đạo liền tiến lên bao vây.

“Thiếu chủ, hai người phụ nữ này cùng một hội với tên nhãi đó, họ ở nơi này. chứng tỏ hắn cũng ở gần đây thôi!”

Cùng lúc đó.

Tại lối vào của nhà tù số bảy, hư không dấy lên một trận dao động.

Hai ông lão bỗng nhiên xuất hiện, khi quét về phía tấm bia làm từ mẫu thạch Hỗn Độn bên cạnh, gương mặt già nua mang đậm nét nghiêm trọng lập tức biến sắc: “Hỏng rồi, phong ấn quả nhiên bị phá vỡ rồi!”

“Côn Ngô Mật Phi tự ý rời bỏ chức vị, khiến phong ấn bị phá vỡ, rắc rối to rồi!"

“Lỡ như thứ đó chạy ra ngoài phải làm sao?”

Nghe đến đây, hai ông lão liền nhắm mắt lại, thần hồn thuận theo dòng chảy của sông Mặc Uyên thăm dò ra ngoài.

Một giây sau.

“Hỏng rồi, là hơi thở của đế huyết! Cô ta thực sự thoát ra ngoài rồi!”, hai ông lão vội thu lại thần hồn, giống như phát điên nhảy xuống sông Mặc Uyên, điên cuồng hướng về phía vực sâu trong nhà tù.

Gần như cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã hấp thu hơn một nửa lượng đế huyết!

Anh cũng đã liên tục đột phá hai cảnh giới lớn, thành công đạt tới Đạo Tổ! Nếu là trước đây điều này quả thực khó mà tưởng tượng nổi!

Giọng nói của Đế thủ nghiêm túc: “Không phải hơi thở thuộc về nhà ngục này, một khi bọn họ phát giác ra bổn đế đã phá bỏ phong ấn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp phong ấn ta lại lần nữa!"

“Cho nên mọi thứ liên quan đến bổn đế đều sẽ bị xóa sạch!”

“Ngươi đã hấp thu máu tươi của bổn đế, vậy chắc chắn thoát không khỏi cái chết!”

Diệp Bắc Minh có chút bối rối: “Ngươi bẫy ta?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.