Chương trước
Chương sau
Côn Ngô Mật Phi vô cùng điên cuồng!

Dưới sự đè ép của một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, Diệp Bắc Minh căn bản không động đậy nổi.

Thậm chí, ngay cả mí mắt cũng chẳng thể nâng lên!

Không biết trải qua bao lâu, nhưng sau khi bị Côn Ngô Mật Phi đòi hỏi vô số lần, đợi đến khi anh cuối cùng cũng có thể cử động được, mở choàng hai mắt!

Côn Ngô Mật Phi sớm đã mặc xong quần áo, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày!

“Đừng nhìn tôi như thế, hãy coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra đi! Tôi sẽ xóa hết ký ức của anh, anh sẽ không nhớ được gì đâu!”

Không đợi Diệp Bắc Minh phản ứng lại.

Côn Ngô Mật Phi đã nhấc tay chỉ, một luồng sức mạnh phép tắc lập tức ập tới!

Không gian xung quanh Diệp Bắc Minh liền dao động. Giây tiếp theo. Anh đã hoàn toàn mất đi ý thức!

Khi anh một lần nữa mở mắt ra thì đã thấy bản thân đang nằm bên cạnh sông Mặc Uyên: “Tiểu Tháp! Mau ra đây, sao tôi lại ở đây?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con cậu không phải muốn bơi dọc theo dòng chảy tới điểm cuối của sông Mặc Uyên, nhìn xem

thế giới có phải là một nhà tù hay không sao?”

Ngay cả ký ức của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng xóa sạch không còn dấu vết!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng vậy, nhưng sao tôi lại lên bờ rồi?”

Anh vừa muốn đứng dậy thì hai chân mềm nhữn, xém chút đã ngã nhào. xuống đất!

Diệp Bắc Minh giật mình: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cả người tôi không còn chút sức lực nào thế...

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Có lẽ là do cậu đã bơi quá lâu dưới sông Mặc Uyên chăng!”

“Nhóc con, tôi khuyên cậu một câu, dòng sông này quá kỳ quái, tốt nhất vẫn nên rời khỏi đây thôi”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Tôi luôn cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó, vẫn nên tìm kiếm Hỗn Độn Chân Hỏa trước đi!”

“Bây giờ tôi đã có sức lực của mười con rồng, cũng đã nâng cấp lên một cảnh giới lớn, cẩn thận một chút chắc cũng đủ sức bảo vệ chính mình!"

Dứt lời liền nhanh chóng rời khỏi sông Mặc Uyên, tiến về phía thành Thiên Ma.

Ở cuối sông Mặc Uyên, dưới tấm bia đá Hỗn Độn.

Côn Ngô Mật Phi thông qua một tấm màn ánh sáng nhìn Diệp Bắc Minh rời đi, khóe miệng nhếch lên ý cười: “Mẹ kiếp, vì quá kích động mà bị anh ta lừa rồi!”

“Nếu chuyện đã xảy ra thì không có gì phải hối hận nữa!”

“Xóa trí nhớ của anh ta thì tặng lại một món quà lớn thôi!

Cô ta lạnh nhạt hô một tiếng! Toàn bộ nước đen liền ngừng lan ra rộng ra khắp Nhà tù số bảy!

“Anh hãy chậm rãi trưởng thành, lúc nào có đủ tư cách gặp mặt, tôi sẽ khôi phục ký ức cho anh!”

“Nếu thực lực không đủ thì cứ coi như một giấc mộng đi!” Dứt lời. Côn Ngô Mật Phi nhìn thoáng qua mẫu thạch Hỗn Độn của Nhà tù số bảy,

nghiến răng ngà nói: “Anh ta nói đúng, tại sao Côn Ngô Mật Phi mình phải ngây ngốc ở đây cả đời cơ chứ?”

Dứt lời liền vỗ một chưởng lên mẫu thạch Hỗn Độn!

Răng rắc một tiếng, mẫu thạch Hỗn Độn liền nổ tung!

Nhà tù số bảy cũng xé ra một vết nứt!

Toàn bộ xiềng xích của Nhà tù số bảy trong chớp mắt vỡ lìa!

"Lần sau, ai đến đây liền có thể tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, về phần bọn


Sâu trong một lục địa cô quạnh, bên dưới lòng đất.

Một ông già trông như xác ướp đột nhiên mở mắt!

Bên kia, tại một thần quốc xưa cũ, nơi sâu thẳm trong hoàng cung truyền đến một giọng nói đầy hưng phấn: “Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi cảm thấy cảnh giới của mình mơ hồ có dấu hiệu đột phá!”

Dưới vực thẳm không đáy!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.