Chương trước
Chương sau
Diệp Bắc Minh thở dài: “Ừm, không đến thì cũng không có cách nào khác”.

“Cũng không thể đơ mắt nhìn ông giết tộc nhân của người phụ nữ của tôi chứ?”

“Phượng Cửu, cậu ta chính là...” Ánh mắt Phượng Vương rơi trên người Diệp Bắc Minh.

Đồ ăn bị thối rữa xung quanh đã sớm được Phượng Cửu dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Phượng Cửu đỏ mặt, khẽ gật đầu: “Phụ hoàng, anh ấy là Diệp Bắc Minh, là người đàn ông con đã chọn!”

“Được!” Phượng Vương nặng nề gật đầu. Trước tiên, không nói đến thực lực của Diệp Bắc Minh như thế nào.

Chỉ với hành dộng dám đến đây, trách nhiệm và dũng khí đó, đã hơn một đám người rồi.

“Mẹ nó! Ranh con, mày cũng xứng làm đàn ông của quận chủ Phượng Cửu à?”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Quận chủ Phượng Cửu xinh đẹp như vậy, mày có tư cách gì mà làm người đàn ông của cô ấy?”

Trong đám người, có một vài người của Ma tộc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt đó như muốn ăn tươi nuốt sống anh.

Phụt! Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét qua.

Hơn trăm người vừa mở miệng mỉa mai anh biến thành sương máu ngay tại chỗ.

Những người khác của Ma Tộc sợ hãi không ngừng lui về phía sau, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh, không ngờ anh lại dám ra tay,

Hừt

Mười mấy người cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ của Đế Tộc lao ra, bao vây Diệp. Bắc Minh.

“Không được cử động!”

Diệp Bắc Minh gầm lên: “Ai dám lên trước một bước, tôi lập tức dùng Dị Hỏa tự sát!”

Quả nhiên.

Lời này vừa nói ra.

Đế Trần sợ hãi vội vã hét lên: “Dừng lại, tất cả dừng lại cho tôi! ” Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên một nụ cười.

Xem ra, cách này thật sự có hiệu quả.

“Trần Nhĩ?”

Đế Cơ cau mày: “Chúng ta muốn thằng ranh này chết, nếu nó tự sát, chẳng phải sẽ càng tốt hơn sao?”

Hốc mắt Đế Trần đỏ bừng: “Mẫu thân, không được!”

“Trong cơ thể thằng nhóc này có huyết mạch của Huyền Tộc, nếu nó chết đi, sao con có thể thu thập huyết mạch của tứ đại ma tộc, mở ra cấm địa Thiên Ma chứ?”

“Không vào được cấm tộc Thiên Ma, sẽ không có cách nào được tổ tiên Thiên Ma thừa nhận!”

“Hoàng Vị này, con đã thừa kế mấy chục triệu năm rồi! Mẫu thân, hoàng vị này của con danh không chính ngôn không thuận!”

Đắc vị bất chính, luôn là cái gai trong lòng Đế Trần.

Ông ta nhất định phải danh chính ngôn thuận, nhất định phải được tổ tông Thiên Ma công nhận.

Vì thế. Diệp Bắc Minh, tạm thời không thể chết.

“Được, dù sao nó cũng xuất hiện rồi, để nó sống thêm một lát cũng không sao”, Đế Cơ gật đầu, không nói gì thêm.

Đế Trần cố gắng dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh, lộ ra một nụ cười Bắc Minh, đừng xúc động!”

“Có chuyện gì, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện!” Diệp Bắc Minh cười: “Nói cái con mẹ nhà ông!”

“Mẫu thân của ông Đế Gơ, loạn luân với anh trai ruột của mình, đẻ ra em trai tên là Đế Cuồng, ông có biết không?”

Toàn trường trở nên náo nhiệt.

Ngạc nhiên.

Nghĩ ngợi.

Bừng tỉnh.

“Mày đang nói gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.