Chương trước
Chương sau
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước vào bản thể của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi, biến thành một không gian hỗn loạn.

Khí Hỗn Độn trôi nổi xung quanh, là một vùng hư vô.

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Tiểu tháp, đây chính là không gian bên trong tháp? Sao lại khác xa với tưởng tượng của tôi thết”

“Cẩn thận!”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên một tiếng.

Rầm!

Một cỗ sức mạnh cực kỳ khủng bố từ dòng khí Hỗn Độn lao tới.

Diệp Bắc Minh bị dọa cho giật mình, vậy mà lại là một tia thiên lôi dày như thùng nước.

Với sức mạnh hủy diệt khủng bố, khí tức này còn đáng sợ hơn cả thiên lôi khi anh độ kiếp!

Diệp Bắc Minh không dám tin, đây chính là bản thể ban đầu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chúa mới biết trên đời lại có thứ đáng sợ như vậy!

Grào!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, chém ra một con huyết long dài ngàn trượng.

Khoảnh khắc huyết long va chạm với sấm sét, một gợn sóng sức mạnh lan ra, toàn bộ dòng khí Hỗn Độn trong không gian đều run rẩy.

Diệp Bắc Minh bị chấn bay ra xa mấy chục mét, thân thể đập mạnh vào cửa ra vào.

“Sức mạnh thật khủng bố!” Đôi mắt Diệp Bắc Minh khẽ nheo lại.

Với thực lực của anh hiện tại, có thể tùy ý giết chết cảnh giới Thiên Tôn. Lế nào người ra tay là một đại năng thượng cổ?

Trong lúc anh còn đang kinh ngạc thì tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên một tiếng: “Lôi Vân Tử, ngươi to gan lắm, dám ra tay với chủ nhân của ta sao?”

“Ngài là... tháp Trấn Ngục đại nhân?”

Từ trong dòng khí Hỗn Độn vàng lên một giọng nói ngạc nhiên. “Là tai”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.

“Tốt quá rồi, ngài đã trở lại!”

Giây tiếp theo.

Phía trước dòng khí Hỗn Độn xuất hiện một trận dâng trào, một lão giả với vẻ mặt kích động bước ra khỏi đó, nhìn chăm chằm vào Diệp Bắc Minh.

“Chủ nhân? Tháp Trấn Ngục đại nhân, ngài nói thằng nhóc này là chủ nhân của ngài sao?”

Lôi Vân Tử vẫn không thể tin được: “Sao có thể chứ! Tháp Trấn Ngục đại nhân, ngài nhất định là đang lừa tôi đúng không?”

Diệp Bắc Minh kinh hãi nhìn lão giả trước mặt.

“Ngươi có tư cách gì mà được!"

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiến: bổn tháp này lừa chứ?”

“Khụ..” Vẻ mặt Lôi Vân Tử xấu hổ.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Qùy xuống nói chuyện! Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”

“Ngươi thân là người bảo vệ của bổn tháp, tại sao nơi này lại trở thành một đống hỗn loạn? Không có chút trật tự nào cải”

Lôi Vân Tử quỳ rạp xuống đất: “Tháp Trấn Ngục đại nhân, từ khi thần hồn của ngài rời đi, tháp này đã hoàn toàn tan vỡ... sau đó, có một đám Thiên ma thượng cổ ra tay, đem những mảnh vỡ của tháp Trấn Ngục thu thập!”

“Xây dựng lại tháp Trấn Ngục, chỉ đáng tiếc, những người bảo vệ khác... tất cả đều đã nổi loạni=!”

“Nổi loạn? Là có ý gì?” Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống.

Diệp Bắc Minh rõ ràng cảm nhận được, ngữ khí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên lạnh lùng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.