Nơi ở của Hạ Nhược Tuyết.
Hai người ôm nhau, căn phòng là cảnh hỗn loạn, hiển nhiên vừa trải qua một trận chiến ác liệt.
“Chồng à, có thể đừng đi được không?” Hạ Nhược Tuyết ôm lấy cánh tay của Diệp Bắc Minh. Diệp Bắc Minh nhìn cô một cái: “Không phải em đã đồng ý rồi sao?”
Hạ Nhược Tuyết có chút lưu luyến: “Nhưng người ta không lỡ để anh đi, anh đi rồi, không biết bao lâu mới được gặp lại!”
Diệp Bắc Minh cười: “Anh đồng ý với em, đợi anh tìm được mọi người, sẽ đưa mọi người về đại lục Hỗn Độn sống thật tốt!”
“Thật sao?” Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết sáng lên.
“Anh đã bao giờ thất hứa chưa?”, Diệp Bắc Minh khẽ nhéo mũi Hạ Nhược Tuyết.
“Vậy sư phụ và ba người tri kỷ kia của anh thì sao?”, ánh mắt Hạ Nhược: Tuyết lóe lên một tia xảo trá: “Để bọn họ ở lại Thương Khung Kiếm Tông cũng không tồi, với thực lực của em hiện giờ, đủ để bảo vệ bọn họ!”
Diệp Bắc Minh cau mày nghỉ hoặc.
Nghĩ lại chuyện lúc trước, cảm thấy không an toàn lắm.
“Sẽ có những lúc anh không thể chăm sóc được bọn họ, vẫn là nên nghe ý kiến của bọn họ đi!”
“Được, quả nhiên bị em phát hiện rồi!” Hai má Hạ Nhược Tuyết phồng lên vì tức giận. “Phát hiện điều gì?”
“Hừ, lúc em nói là ba vị tri kỷ, anh không hề phản bác, anh quả nhiên có hứng thú với hai người còn lại!”
“Oan cho anh quá mài!” Diệp Bắc Minh kêu lên. “Không được, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670309/chuong-4470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.