Chương trước
Chương sau
“Trời ơi, sao lại thu hút một gia tộc như vậy tới đây chứ?” “Bọn họ chắc chắn đến đây vì Quy Linh Đan, nếu gia tộc Tử Kim Hoa sản xuất hàng loạt Quy Linh Đan và phát cho tất cả binh lính của họ sử dụng, hậu quả không thể tưởng tượng được...”

Một đội quân hàng trăm vạn người. Đám võ giả run rẩy sợ hãi.

Một thanh niên mặc áo choàng tím đội vương miện vàng đứng trên đầu thuyền của gia tộc Tử Kim Hoa.

Trong mắt hắn ta là khí tức bễ nghễ thiên hạ, giống như Thiên Đế hạ phàm.

“Uông Hoàn VũI Đại công tử của gia tộc Tử Kim Hoal”

Có người khẽ nói.

“Long huynh, đã lâu không gặp, cuộc chiến lần trước chúng ta còn chưa phân thẳng bại!”, Uông Hoàn Vũ mặc áo choàng tím lên tiếng cười nói: “Đợi sau khi tôi có có được Dị hỏa, chúng ta lại chiến một trận nữa nhé?”

Long Chiến Vũ lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ giết anh!”

Ầm!

Đại quân trăm vạn người phía sau Uông Hoàn Vũ dậm chân, một cỗ sát khí xông lên trời.

“Ha ha hai”

Uông Hoán Vũ hống hách nói: “Tôi có một cây Thần Cung, vừa hay thiếu dây cung!”

“Hỗn Độn Long Gân của Long huynh hình như không tồi, rất thích hợp!” Hít!

Đôi mắt của hàng chục con rồng phía sau lưng Long Chiến Vũ tối sầm lại, áp lực như cơn sóng thần ập tới.

“Suyt...”

Dọa cho hàng triệu võ giả phía dưới sợ hãi đến mức cúi thấp đầu, sắc mặt tái nhợt!

“Uuu..”

Xa xa có tiếng còi vang lên, chiếc thuyền gỗ khổng lồ thứ ba xuất hiện. “Hỗn Độn Nam Hải- Đế Nữ Các!”

“Thần nữ được mệnh danh là thần tiên, vậy mà cũng tới ư?”

“Trước mặt Dị Hỏa, ai có thể chịu được chứ?”

“Nhanh nhìn xem, chiếc thuyền thứ tư đến rồi...”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tây, nhìn thấy một con thuyền gỗ.

Điểm khác biệt duy nhất là, trên chiếc thuyền này vậy mà lại có vô số người mặc áo cà sa và hòa thượng, âm thanh phật pháp vang vọng trong không trung.

Thuyền gỗ Vạn Niên Dương đi tới đâu, trên mặt nước có hoa sen nở rộ tới đó.

Một cỗ khí tức thần thánh hiền hòa ập tới. Hai chiếc thuyền nhanh chóng cập bến. Khóe miệng Uông Hoán Vũ nhếch lên, cười đểu nói: “Không phải Đế nữ đoạn

tuyệt với nhân gian sao? Các người khoác lác mình là băng thanh ngọc khiết, không cho bất kỳ người đàn ông nào đặt chân vào phạm vị Đế Nữ Các!”

“Thần Hi thần nữ, sao đột nhiên chủ động rời khỏi Đế Nữ Các, chạy tới nơi này vậy?”

Thần Hi thần nữ, mỗi một tấc trên cơ thể cô ta đều đang tỏa sáng.

Một người phụ nữ trong sáng và thuần khiết.

Người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần với thân hình có tỉ lệ vàng, dung mạo kinh thiên động địa, giọng nói tự nhiên không thể khinh nhờn: “Phần Thiên Chi Diễm có thể dập tắt ngọn lửa dục vọng của đám đàn ông, đương nhiên Đế Nữ Các

phải quản rồi!”

“Còn các người thì sao? Một đám xuất gia cũng muốn đến cướp?”, Uông Hoán Vũ quay đầu lại nói.

Nhìn về những người ở Đại Lâm Tự Tây Hải.

“A di đà phật!”

Một vị hòa thượng giơ tay lên nói: “Dị hỏa xuất hiện, lòng tham của người trong thiên hạ nổi lên, ngăn ngừa việc giết chóc!”


Người của Hỗn Độn Long Tộc, gia tộc Tử Kim Hoa và Đế Nữ Các cũng nhanh chóng rời đi, sợ người của Đại Lâm Tự tới trước.

“Trời ơi, nhiều thế lực lớn tụ hội như vậy, Diệp Bắc Minh có đánh lại được. không?”

Rất nhiều võ giả run rẩy, da đầu tê dại. “Đánh! Lấy đầu đánh à?”

Trong đám người có người lắc đầu: “Nếu tôi là Diệp Bắc Minh, trực tiếp giao ra Dịa Hỏa và công thức luyện Quy Linh Đan, để bọn họ tranh giành...”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.