Chương trước
Chương sau
Đứng ở đây khiến anh có cảm nhác như nắm giữ hết thảy thế gian trong lòng bàn tay!

“Nhóc con còn có điều ngạc nhiên hơn thế nữa đó!”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bây giờ cậu hãy lấy vài viên đan dược ra đi!”

Năm ngón tay Diệp Bắc Minh khế vươn, ba viên đan dược màu vàng liền xuất hiện trong tay.

“Bóp nát chúng!”

Diệp Bắc Minh siết chặt ngón tay!

Ba viên đan dược lập tức hóa thành bột phấn! “Bây giờ thì sao?”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tập trung tinh thần, cố gắng dung hợp hoàn toàn linh hồn của cậu với đạo đài Luân Hồi lại với nhau!”

“Sau đó ra lệnh cho đạo đài Luân Hồi biến đống bột phấn này trở lại trạng thái ban đầu!"

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không lẽ đan dược thực sự có thể khôi phục nguyên trạng sao?”

“Sao cậu không thử xem? Ngỗ lỡ thành công thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đùa.

Diệp Bắc Minh lập tức làm theo chỉ dẫn.

Tỉnh thần chuẩn xác giải phóng, thần hồn hợp nhất với đạo đài Luân Hồi!

Một lúc sau, anh cảm giác được đạo đài Luân Hồi là chính mình, chính mình là đạo đài Luân Hồi!

“Đan dược, khôi phục lại như ban đầu!” Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng.

Không gian nơi tọa lạc đạo đài Luân Hồi hơi rung chuyển, mọi thứ dường như đều tĩnh lặng lại!

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, thời gian quay ngược lại, ba viên đan dược màu vàng bị Diệp Bắc Minh bóp nát vừa rồi, vậy mà.... khôi phục rồi!

Nguyên vẹn không nứt vỡi

Hoàn toàn giống như trước khi nó biến thành bột phấn!

“Trời ạ!"

Diệp Bắc Minh kinh hãi tới mức không kìm được câu chửi thề, anh thở hổn hển, tim đập điên cuồng: "Chuyện quái gì thế này? Đan dược thế mà khôi phục

nguyên trạng rồi!”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười giải thích: "Đây chính là phép tắc Luân Hồi! Đảo ngược thời gian và không gian!”

“Chỉ cần nằm trong phạm vi của đạo đài Luân Hồi đều có thể quay ngược thời gian chỉ bằng một ý nghĩa của cậu!"

“Nếu cậu kích hoạt lĩnh vực phép tắc Luân Hồi khi chiến đấu với kẻ địch, thì cậu sẽ sẽ là bất khả chiến bại trên đạo đài Luân Hồi này!”

“Hơn nữa, cho dù đối thủ có cảnh giới gì! Bất luận hơn cậu mười mấy cảnh giới lớn, thì trên đạo đài Luân Hồi cậu vẫn là vô địch!”

Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh!

Đạo đài Luân Hồi này cũng quá khủng bố rồi chăng!

Sau khi rời khỏi quảng trường Linh Quy, Bảo Kiếm Phong dẫn theo nhóm người thuộc Luân Hồi tông lên thuyền: “Đi! Trở về Luân Hồi tông!”

Lục Thiêu có chút không cam tâm: “Bảo lão, chúng ta cứ như vậy rời đi sao? Thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia còn đang ở trên đảo Rùa đó!”

“Vả lại trên người hắn còn có Phần Thiên Chi Diễm cùng công thức của Quy Linh đan!”

Ánh mắt lạnh băng của Bảo Kiếm Phong quét tới!

Dọa Lục Thiêu tới mức phải cưỡng ép nén chặt những lời sắp nói xuống cuống họng!

“Con cảm thấy Phần Thiên Chỉ Diễm là thứ mà ta và con có thể nhòm ngó tới sao?”, giọng nói lạnh lùng của Bảo Kiếm Phong vang lên: “Cho dù hôm nay

con giành được Phần Thiên Chỉ Diễm thì cũng không giữ nổi nó!”

“Con đường sống duy nhất chính là giao lại Phần Thiên Chi Diễm cho tông môn!”

“Thế nhưng...”

Lục Thiêu khựng người, tuy nói vậy không sai nhưng vẫn là không cam lòng! Thực sự không cam tâm nổi!

Đó thế nhưng là dị hỏal!!


“Bảo lão, ý của người là..”, Lục Thiêu nham hiểu nheo mắt.

Gương mặt già nua của Bảo Kiếm Phong lộ rõ vẻ hung tàn: “Lão phu trả không nổi chín tỷ viên đá tinh thần còn lại!”

“Nhưng thằng nhóc này cũng không đừng mơ còn mạng mà hưởng!”

“Đáng tiếc là Phần Thiên Chi Diễm cùng Quy Linh đan không có được, vậy thì hủy diệt đi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.