Chương trước
Chương sau
Lời này vừa vang, vô số ánh mắt đều nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

“Anh ta không chỉ giết chết Cổ Nhất Hàn mà còn dám ầm ï với những người bảo vệ khác?”

Hứa Đại Niên trợn trừng mắt, khiếp sợ không thôi.

Những thành viên khác của Thần Ngự tông cũng rối bời không kém!

Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh cũng ngẩn người không dám tin!

Trong đám người Luân Hồi tông, Lục Thiêu cười khẩy: “Thằng nhóc này dám nói chuyện với người bảo vệ đảo Rùa như vậy đúng là điên thật rồi! Hắn chết chắc rồi!”

Ở bên cạnh.

“Y Thủy, sao vừa rồi tôi cảm nhận được thần lực của cô có chút dao động vậy?”

Bảo Kiếm Phong ngoái đầu nhìn Sở Y Thủy hỏi: “Vừa rồi lúc Cổ Nhất Hàn tung chiêu cuối cùng, nếu tên nhóc này không tỉnh lại từ trạng thái thiền định!”

“Thì cô, có phải sẽ ra tay rồi hay không?”

Vừa nói ánh mắt ông ta như móc câu ghim chặt lấy Sở Y Thủy! Một áp lực tinh thần cực lớn ập tới!

“Trưởng lão, tôi...”

Sở Y Thủy kinh ngạc.

Gô ta quả thực đã sẵn sàng ra tay, nhưng vừa rồi hơi thở của cô ta được che đậy rất kỹ càng, không lẽ bị trưởng lão phát hiện ra rồi?

“Bảo lão, tôi là thấy Cổ Nhất Hàn tiền bối ra tay, được chứng kiến cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong xuất chiêu nên có chút kích động thôi”, Sở Y Thủy chột dạ giải thích.

“Vậy sao?”

Bảo Kiếm Phong híp mắt, vẫn như cũ nhìn Sở Y Thủy chòng chọc không tha.

Lúc này, lời nói của một người đàn ông trung niên trong số chín người bảo vệ đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Bảo Kiếm Phong!

“Diệp Bắc Minh, cậu thực sự không sợ chết à?”

“Không chỉ tàn nhẫn giết hại Cổ Nhất Hàn mà còn dám nói với người bảo vệ như vậy?”

Hoàng Minh Phong, một trong mười người bảo vệ! Đạo Tổ đỉnh phong!

Diệp Bắc Minh phì cười: “Người bảo vệ? Ha ha ha! Các người rốt cuộc là đang bảo vệ đảo Rùa làm cái gì?”

Hoàng Minh Phong hừ lạnh: “Chúng tôi không bảo vệ, chẳng lẽ do cậu tới bảo vệ sao?”

Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Vậy tôi hỏi ông, đảo Rùa có bất kỳ quy định nào ngăn cấm võ giả đột phá trên quảng trường này không?”

“Cái này...

Hoàng Minh Phong ngập ngừng.

Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Đừng do dự nữa, trả lời tôi!” Toàn trường lặng ngắt như tờ!

Mọi người ngơ ngác nhìn hướng Diệp Bắc Minh, thầm nghĩ tên nhóc này cũng quá hung dữ rồi, vậy mà dám quát măng cả người bảo vệ đảo Rùa!

Hoàng Minh Phong mặt đầy phẫn nộ, tên tiểu súc sinh này dựa vào đâu mà trách mắng ông ta như vậy: “Diệp Bắc Minh, đảo Rùa quả thực không có quy định rõ ràng, nhưng đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi!”

“Một mình cậu chiếm dụng quảng trường..."

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời ông ta: “Nếu đã không có quy định, vậy tôi sai ở đâu?”

“Vấn đề thứ hai!”

“Đại hội Thiên Đan có quy định rõ ràng cấm võ giả ngồi thiền trên quảng trường khi đại hội khai mạc không?”

“Nếu như ngồi thiền ở quảng trường thì người bảo vệ phải thô bạo xua đuổi họ ra ngoài sao?”

Nói xong lại đảo mắt nhìn về phía tám người bảo vệ còn lại: “Các người cũng có thể cùng nhau suy nghĩ xem, có quy định như vậy sao?"

“Cái này..."

Tám người bảo vệ còn lại cau mày lắc đầu.

Quả thực không có!

Hoàng Minh Phong nổi cơn tam bành: “Diệp Bắc Minh, cho dù không có...”

Diệp Bắc Minh lớn tiếng hét lên, lại một lần nữa ngắt lời ông ta: “Cho nên, Cổ Nhất Hàn đánh đuổi tôi, dùng thân phận người bảo vệ tổn thương tới những người bạn của tôi há không phải là mượn việc công báo thù tư sao?”

“Người bảo vệ đảo Rùa không tuân theo luật lệ, tôi giết ông ta thì sai ở đâu?”

Im lặng tới mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng!

Nghẹn họng không nói lên lời!

Mí mắt mọi người điên cuồng giật giật, mấp máy môi: “Trời lên nhóc này.

giết người bảo vệ đảo Rùa ngay trước mặt mọi người sao còn nói tới mức hắn ta mới là người chiếm lý vậy?”

“Ngươi đừng nói, còn thật sự không nên nói....” Mọi người đều bần thần.

“Thằng nhóc này đang ngụy biện đó!”

Lục Thiêu xém chút nhảy dựng lên.

Bảo Kiếm Phong nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Con có thể bới móc hắn sao? Ít nhất trên lý thuyết đúng là vậy!”

“Xem ra lão phu đã đánh giá thấp thằng nhóc này rồi”. “Cái này..”

Đầu óc Lục Thiêu có chút trống rỗng.

Như vậy còn không sai sao?

Ngạo nghễ ngất trời!

“Cậu!”

Hoàng Minh Phong mấy lần bị cắt ngang đã tức đến nổ phổi, nhưng chỉ có thể trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giận dữ hét lên: “Cậu cái gì mà cậu? Trả lời tôi!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.