“Cổ Nhất Hàn, ông làm như vậy có phải là đã đi quá xa rồi không!”
Thiên Cơ lão nhân trầm giọng quát một tiếng, ngăn cản thế công của Cổ Nhất Hàn.
Gương mặt già nua của Cổ Nhất Hàn lạnh tanh: “Thiên Cơ lão nhân, ông làm người trước nay chưa từng gây chuyện!”
“Thế nào? Hôm nay ông muốn lo chuyện bao đồng phải không?”
Thiên Cơ lão nhân thẳng lưng đáp: “Hôm nay lão phu phải quản chuyện này!”
“Ông quản không nổi đâu!” Cổ Nhất Hàn lắc đầu, bàn tay cách không chụp xuống!
Hư ảnh của năm con xà long màu trắng dùng khí thế nghiền nát vạn vật đập. xuống ngực của Thiên Cơ lão nhân.
Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Năm âm thanh giòn giã nối tiếp nhau vang lên!
'Thiên Cơ lão nhân nôn ồng ộc ra một ngụm máu đen, nhếch nhác bắn ngược ra saul
Rơi xuống vị trí trước mặt Diệp Bắc Minh!
Giọng nói hớn hở của Cổ Nhất Hàn lại vang lên: “Thiên Cơ lão nhân, ông cũng không được đâu! Gieo quẻ bói toán mới là sở trường của ông!”
“Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, ông cũng chẳng khác gì một con kiến!" “Sư phụ!” Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng gian nan bò tới.
Xương ngực của Thiên Cơ lão nhân vỡ lìa, có thể nhìn thấy rõ nội tạng bên trong!
“Sư phụ... hu hu...” Lại một ngụm máu nữa trào ra! “Đúng là lãng phí thời gian, mau cút khỏi đây đi!”
Cổ Nhất Hàn liếc nhìn thời gian, không chút do dự nhấc tay cuộn lên một cơn lốc bay về phía mấy người Diệp Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670249/chuong-4410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.