Chương trước
Chương sau
Thay vì tránh né, hai tay Diệp Bắc Minh lại tóm lấy hai bên chiếc kéo rồi dùng lực!

Rắc! Chiếc kéo gãy làm đôi! “Mày!"

Bà điên giật mình biến sắc, cây kéo này thế nhưng là một món vũ khí thông linh, lại cứ như vậy bị thắng nhãi này tay không bẻ gãy rồi?

Diệp Bắc Minh không định buông tha cho bà ta mà ném ra hai nửa cây kéo!

Ngay tại chỗ đâm xuyên lồng ngực của bà ta, khiến bà ta phải phát ra một tiếng thét chói tai!

“Bà điên!!!”

Ông điên như nổi điên lao tới, thanh đao khống lồ chém loạn về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh trực tiếp tung ra một quyền, một con huyết long liền chìm vào trong vòm ngực của ông điên! Nổ ầm ầm!

ỬA.

Ông điên kêu thảm bay ra ngoài, lồng ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ khủng bố, máu tươi cũng theo đó không ngừng tuôn ra!

“Bố, mẹ... tao liều với mày!”

Tên thanh niên chảy dãi giống như một con thú hoang bổ nhào tới, trong mắt gã tràn ngập hận thù cùng khát máu!

Diệp Bắc Minh thẳng thừng dùng một lòng bàn tay đè nát hắn, khiến hắn lập tức hóa thành một làn sương mù máu!

“Con trai!”

Bà điên ông điên đau xé ruột gan tru lên: “Súc sinh, mày dám giết con trai chúng tao? Đây là đứa con trai duy nhất của chúng tao đó!”

“AI AI AI" “Nực cười!”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên nét thờ ơ: “Tôi không chỉ muốn giết con trai bà mà còn giết cả bà với chồng bà đó!”

Nói đoạn anh tiến lên một bước, chuẩn bị chém giết hai người họ!

“Chàng trai, cậu đã giết con trai họ rồi còn muốn giết hai người họ có phải có phần hơi quá đáng rồi không?”, một âm thanh vang dội truyền tới, bóng người trong nháy mắt lóe lên, đã chặn trước người đôi vợ chồng kia.

“Cổ lão! Cứu mạng!”

Đôi vợ chồng điên hiển nhiên quen biết với ông lão đột nhiên xuất hiện này.

“Yên tâm, lão phu sẽ tìm lại công lý cho các người!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng hỏi: “Ông lại là kẻ nào?”

Ông lão giống như bị chọc cười: “Chàng trai, ở đảo Rùa này vậy mà không biết tới lão phu là ai sao?”

“Lão phu là một trong mười người bảo vệ đảo Rùa, Cổ Nhất Hàn! Cậu đến từ gia tộc hay giáo phái nào? Kêu bề trên của cậu ra đây nói chuyện!”

“Người bảo vệ cái rầm gì! Mạng chó của hai người này tôi lấy chắc rồi!” Ánh mắt anh sắc lẹm.

Những người tu võ xung quanh nghe được câu này đều ngơ ngác! Nhóc con này là ai vậy?

Vậy mà dám nói chuyện với người bảo vệ đảo Rùa như vậy? Là bị điên rồi sao?

“Nhóc con, cậu nghiêm túc đấy à? Nói lại lần nữa tôi nghe xem!” Sắc mặt Cổ Nhất Hàn đã khó coi đến cực điểm.

Diệp Bắc Minh lười phải nói nhảm với ông ta, chẳng nói chẳng rằng liền muốn ra tay!

“Muốn chết!” Cổ Nhất Hàn quát. Vừa định ra tay ngăn cản!

Thì Diệp Bắc Minh đã vận dụng Ảnh Thuấn, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay phía sau ông ta!

Bùm! Bùm! Hai âm thanh bị bóp nghẹt!

Trên mỗi chiếc đầu đã nổ tung nát bấy của đôi vợ chồng điên kìa là một chiếc giày Hồi Lực!

Óc người vương vãi khắp nơi!

“Cậu!!!

Cố Nhất Hàn ngoảnh đầu nhìn lại vừa hay chứng kiến một màn này, trong lòng tức giận đến run rấy: "Được lắm! Được lắm! Trước mặt người bảo vệ đảo Rùa lại ngay trên đường phố...”

Câu này vẫn chưa nói xong!

Diệp Bắc Minh đã thô lỗ ngắt lời: “Một người bảo vệ phế vật như ông thì có thể bảo vệ được cái gì? Bảo vệ thứ rác rưởi này cũng quên đi, vừa rồi khi họ cướp. người ngay trên đường cái tại sao ông không xuất hiện?”

“Bây giờ mới chạy ra giả vờ trước mặt tôi? Thứ khốn kiếp!!!”

“Còn dám nói nhảm thêm một câu, cả ông tôi cũng giết!”

Lời này của Diệp Bắc Minh vừa vang lên!

Toàn trường như chết lặng!

Mọi người đều kinh hãi nhìn anh, chỉ là người ngoài cuộc mà cũng bị câu nói này dọa cho vỡ mật!

Dám nói chuyện với người bảo vệ đảo Rùa như vậy? Chắc chắn là một kẻ điên!!!

Khi Thiên Cơ lão nhân, Lục Linh Nhi cùng Nghê Hoàng đuổi tới vừa vặn nhìn thấy một màn này, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm!

Hướng Ly Ly sớm đã nước mắt đầy mặt: “Anh Diệp vậy mà vì tôi đắc tội với người bảo vệ của đảo Rùa, tôi.... tôi rất vui...”

'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng sững người: “Nhóc con, cậu sao thế?”

“Cho dù là vì con nhóc Hướng Ly Ly này, có phải là giận quá mất khôn rồi không?”

Diệp Bắc Minh hai mắt đỏ ngầu: “Bất luận ở nơi nào thì bắt cóc phụ nữ cũng đều đáng chết!"

“Ông có biết kết cục thê lương nào đang đợi chờ họ sau khi bị bắt đi hay không?”

“Nếu cậu thấy không vui, tôi sẽ thẳng tay hủy diệt toàn bộ đảo Rùa này là được!”

"Ha ha, loại chuyện phá hủy thế giới cũng không phải tôi chưa từng làm quat”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Ông thực sự từng làm qua rồi à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy thâm ý: “Không thì cậu đoán thử xem tại sao tôi lại gọi là Càn Khôn Trấn Ngục? Trấn áp loại ngục nào?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.