Bảo Kiếm Phong lắc đầu: “Cái này lão phu cũng không rõ, dòng nước đen này vốn dĩ rất kỳ dị!”
“Nếu không phải chúng khống chế khẽ nứt không gian, không cho chúng đóng lại, chúng ta làm sao có thể dễ dàng di chuyển như thế được!”
“Một trận bão nước đen mấy vạn năm cũng không chắc xuất hiện một lần, xác suất gặp nó 2 lần trong đời người là khá nhỏ!”
Lão tổ nhà họ Sở lập tức hạ lệnh: “Người đâu, chuẩn bị thuyền!”
“Đợi Lục Thiêu về, lập tức xuất phát!”
Sở Y Thủy lập tức lo lắng: “Lão tổ, đợi một chút! Cháu đã đồng ý với anh Diệp. Cho anh ấy mượn thuyền Vạn Niên Dương rồi!”
“Láo xược!”
Lão tổ nhà họ Sở gầm lên: “Làm sao có thể so sánh với việc các tiền bối về Luân Hồi Tông được? Cho dù có dùng, thì cũng phải đợi các tiền bối trở về tông môn trước!”
“Nhưng mà...”
Sở Y Thủy cảm thấy rất ấm ức.
Lời nói chưa xong, Lục Thiêu đã quay lại.
Bảo Kiếm Phong nhìn hắn ta một cái: “Lục Thiêu, tình hình sao rồi? Có phát hiện thể Hỗn Độn không?”
“Sắc mặt cậu sao có chút tái nhợt vậy? Bị thương à?”
Lục Thiêu vội vã lắc đầu: “Không có, là do đệ tử đi quá vội vàng, tiêu hoa nhiều thần lực!”
Hắn cũng không thể nói, mình căn bản không vào được cửa lớn của Dị Hỏa Tông.
Thậm chí.
Còn thua một lão giả của Dị Hỏa Tông? Hắn không cần mặt mũi nữa à?
Bảo Kiếm Phong nghĩ ngợi mà gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670227/chuong-4388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.