Chương trước
Chương sau
Khi giọng nói cửa Tô Cuồng vang lên, sát trận đã thật sự được kích hoạt.

Am!

Trong nháy mắt, tiếng hét giết chóc điên cuồng vang lên làm rung chuyển cả một góc trời.

Một chiến trường thượng cổ xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh , sức mạnh của trận pháp hóa thành trăm vạn đại quân tấn công Diệp Bắc Minh .

“Diệp Bắc Minh , không phải mày giỏi đánh đấm lắm sao? Thử đánh với trăm vạn đại quân của tao xeml”

'Tô Cuồng đứng bên ngoài sát trận.

Hắn ta giống như quân vương giơ tay chỉ huy.

Hàng trăm vạn binh sĩ mặc chiến giáp, mang theo sát ý ngập trời xông tới. “Mày thật sự đã chạm vào sư tỷ của tao? Họ thật là đang ở trong tay mày?” Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, giống như một con dã thú khát máu.

Tô Cuồng cười: “Nói thừa! Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Bọn họ, rất tuyệt đấy!"

“Hơn nữa, lại là gái còn trinh? Tên nhóc nhà mày chưa dùng qua à, tao giúp mày thưởng thức trước rồi!”

Khóe miệng hắn ta nhếch lên nụ cười chơi đùa, giễu cợt, mỉa mai.

Chỉ vài câu ngắn ngủi.

“Mày phải chết!”

Diệp Bắc Minh không nhịn được nữa, lửa giận bùng cháy.

Thủy Tổ Ma Đao xuất hiện trong tay anh, điên cuồng lao về phía Tô Cuồng. “Ngăn hắn lại!”

Giọng nói lạnh lùng của Tô Cưồng vang lên.

Đại quân đồng thời tiến lên, trận pháp nháy mắt trở nên sục sôi.

Tuy chỉ là một đội quân được biến ra bằng năng lượng, nhưng lại không khác gì chiến trường thật sự.

Một kiếm chém ra, máu chảy thành sông.

Diệp Bắc Minh giống như một sát thần giết ra một con đường máu, mặc dù bị sát trận ngăn cản, nhưng Tô Cuồng có thể cảm nhận được khí tức không hề thay đổi của anh.

Thăng ranh này đúng là một con dã thú.

Vậy mà có đủ dũng khí một mình đối mặt với đại quân trăm ngàn người.

Nếu Tô Cuồng biết được, Diệp Bắc Minh từng giết chết mấy chục triệu người trong một ngày, chắn hắn cũng sẽ không thấy kinh ngạc nữa. Trước những cuộc: giết chóc hàng loạt, Diệp Bắc Minh tuyệt đối có đủ tư cách được gọi là sát thần.

Ngay khi đó.

Diệp Bắc Minh đã giết ra một con đường máu.

Sương máu bao trùm lên xung quanh cơ thể, trên đầu ngưng tụ thành một con huyết long dữ tợn.

Đã giết đến rìa của sát trận. Cả đội quân cũng không thể ngăn cản anh.

Ánh mắt Tô Cuồng nheo lại, trong tay xuất hiện một thanh Long Đằng kiếm, chém vào hư không.

Ầm ầm!

Bầu trời trên trận pháp, một đạo kiếm khí khổng lồ trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, giáng xuống như sấm sét.

Thủy Tổ Ma Đao trong tay Diệp Bắc Minh cũng chém vào hư không, huyết long được phía sau phá không lao lên, há cá miệng đầy máu, vậy mà nuốt gọn kiếm khí vạn trượng kia.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh xoay người.

Đấm một đấm về phía lồng ánh sáng của trận pháp.

Rắc rắc!

Lồng ánh sáng vậy mà lại xuất hiện một vết nứt.

Tim Tô Cuồng hồi hộp, cả người cứng đờ: “Trận phát này có thể giết chết cảnh giới Đạo Tổ, sao mày có thể đấm vỡ nói!”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nói: “Giết chết được Đạo Tổ, nhưng không giết chết được Diệp Bắc Minh tao!”

Soạt!

Anh đưa tay chộp lấy, mạnh mẽ xét nát lồng ánh sáng.

'Tô Cuồng dùng hết sức muốn chém đứt tay Diệp Bắc Minh , nhưng lại phát hiện không thể cựa quậy dù chỉ nửa phân: “Làm sao có thể chứ... Kiếm Long Đằng là thứ tao có được ở di tích Thượng Cổ, còn từng dùng nó giết chết ba người ở cảnh giới Đạo Quân!”

“Vậy mà lại không chắt đứt được tay của mày?”

Loại đả kích này, giống như muốn dọa cho trái tim của Tô Cuồng nổ tung.

Một đấm lao đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.