“Cậu Diệp, không ngờ cậu biến mất trăm năm, vừa trở về liền gây ra ồn ào lớn như vậy!”, Mạc Trần nở nụ cười thân thiện nói.
Diệp Bắc Minh gật đầu coi như chào hỏi với từng người!
Đột nhiên.
Một ông lão với mái đầu bạc trắng lên tiếng: “Nhóc con, lại đây!”
Chỉ vỏn vẹn bốn từ!
Cả đại điện thoáng chốc yên tĩnh lại.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh quét qua, liền nhìn thấy năm ông lão mặc trang phục đồng nhất đang ngồi trên ghế bành, người dẫn đầu trực tiếp chiếm lấy chiếc ghế cao nhất thuộc về Tê Vạn Hạc!
Ngồi thản nhiên trên đó.
Không giận tự uy.
“Ông là?”
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi.
Trên gương mặt của ông lão tóc bạc tràn ngập ngạo mạn, dáng vẻ tựa như đang chỉ điểm giang sơn: “Lão phu là Kỷ Bách Nghiệp, trưởng lão đứng hàng thứ mười bảy của Đạo tông”.
“Cậu thu dọn đồ đạc rồi cùng tôi trở về Đạo tông thôi!”
Diệp Bắc Minh: “Tại sao?”
Kỷ Bách Nghiệp cười đáp: “Thiên phú của cậu không tồi, ở lại Dị Hỏa tông đúng là lãng phí tài năng”.
“Đi cùng lão phu tới Đạo tông có thể giúp cậu trở thành đệ tử nội môn đứng đầu cả tông môn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng thú!" Con ngươi của những người có mặt đều co rụt lại.
Kỷ Bách Nghiệp nheo mắt l ậu nói cái gì? Đạo tông muốn thu nhận đệ tử
còn chưa có ai có thể từ chối đâu!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nơi mà Diệp Bắc Minh tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670200/chuong-4361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.