Một ngày sau đó.
“Sao còn chưa ra ngoài? Đã một ngày một đêm rồi sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Tê Vạn Hạc đi đi lại lại, sầu lo không thôi.
“Sớm biết thì tôi đã đích thân đi vào rồi, dù thế nào cũng không thể để cậu Diệp mạo hiểm được!”
“Haiz!” Tê Vạn Hạc vô cùng hối hận. Ông ta hung hăng dậm chân: “Để tôi đi vào xem xeml”
Đúng lúc ông ấy chuẩn bị tiến vào phạm vi của hố Thiên hỏa thì có hai bóng người đang cấp tốc bay tới từ phía xa!
Chính là Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm!
Đường Lạc Âm khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, mị nhấn như tơ, gương mặt không giấu nổi nét hạnh phúc thỏa nguyện!
“Tốt quá rồi, hai người không sao chứ!” Tê Vạn Hạc kích động vô cùng.
Nha Nha nhìn hai người với ánh mắt hoài nghỉ, ngập ngừng hỏi: “Chị Lạc Âm, hình như chị có vẻ hơi khác?”
Hai má Đường Lạc Âm đỏ bừng, ngượng ngùng liếc Diệp Bắc Minh một cái, dường như đang trách móc anh làm quá lâu.
Chẳng ngờ, Nha Nha cũng không đợi đáp án của cô mà chuyển sang chuyện khác: “Là dị hỏa, tôi cảm nhận được hơi thở của dị hỏa!”
“Chị Lạc Âm, trong người chị có dị hỏa à?”
Lời này vừa vang, sắc mặt của Tề Vạn Hạc cũng thay đổi: “Cái gì? Lạc Âm cô giành được dị hỏa rồi?”
Đường Lạc Âm có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh như đang hỏi!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy! Lạc Âm phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670199/chuong-4360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.