Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Sao lại thương cảm đến vậy.
Anh không lấy đồ mà đại trưởng lão đưa.
Ngược lại hỏi Tê Vạn Hạc một câu: “Đại trưởng lão, ông đoán xem, tại sao tôi lại không giết đám người đó mà thả chúng đi!”
Tê Vạn Hạc ngây ra, sau đó nói: “Để lại đường lui cho mình!”
“Cậu lo lắng đắc tội những gia tộc lớn phía sau đám người đó, thế nên mới tha cho chúng một mạng?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại trưởng lão, xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm!” “Là sao?” Tê Vạn Hạc nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đối với võ giả mà nói, mất đi đan điền không khác gì đã chết!”
“Hận thù đã không thể hòa giải được nữa! Tôi giữ lại một mạng cho bọn chúng, là muốn chúng quay về truyền tin!”
Tê Vạn Hạc sửng sốt: “Ý của cậu là...”
Diệp Bắc Minh cười thâm sâu nói: “Thứ nhất, nói cho toàn bộ thế giới Bản Nguyên biết, chỉ cần Diệp Bắc Minh này ở đây một ngày thì không ai có thể động vào Dị Hỏa Tông!”
“Thứ hai, Sở Nguyên Bá vốn dĩ là kẻ thù của tôi!”
“Tôi muốn xem xem phản ứng nhà họ Sở trước, nếu họ không ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, vậy thì mọi việc đều dễ nói!”
“Nếu như ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, tôi cũng không ngại tiêu diệt luôn nhà họ SởI”
Rầm!
Lời này nói ra, toàn bộ Thiên Hỏa đảo đều chấn động. Nha Nha che miệng kinh hãi.
“Cậu!”
Tê Vạn Hạc hít sâu một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670187/chuong-4348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.