Đường Lạc Âm trợn mắt không nói nên lời: “Tôi đã nói rồi, thân hồn của tôi bị thương tổn, không phải là đối thủ của anh!”
“Một kiếm vừa rồi đến cảnh giới Hợp Đạo còn chết, làm sao một người phụ nữ yếu đuối như tôi đỡ nổi?”
“Muốn rời khỏi nơi đây, thần hồn của tôi cần 100 năm mới có thể hồi phục!”
Diệp Bắc Minh gầm lên: “Đừng giả vờ nữa! Lời của cô không câu nào là thật cải”
“Ai có thời gian ở đây mà chờ cô một trăm năm nữa!” “Nếu anh không tin, thì cứ giết tôi đi!”
Đường Lạc Âm đưa cần cổ thanh tú ra, một bộ dạng tùy ý ngươi chém giết vậy!
“Cô cho rằng tôi không dám à?” Diệp Bắc Minh giơ tay nắm lấy cổ của Đường Lạc Âm.
Một cỗ khí tức ngột ngạt ập đến.
Đường Lạc Âm nhắm chặt mắt lại: “Chết có gì đáng sợ? Cùng lắm thì tôi lựa chọn người khác để đầu thai thôi!”
“Thật đáng tiếc cho cơ thể của cô gái này!”
Diệp Bắc Minh tức giận, đè Đường Lạc Âm lại, ép cô ta quỳ xuống.
Uốn người cô ta cong như một con tôm.
Bịch!
Một cái tát giáng mạnh xuống người Đường Lạc Âm.
Hai ngọn núi phía trước rung chuyển dữ dội.
Giọng nói của Đường Lạc Âm run rẩy, trong cơ thể của cô gái này toát ra một cảm giác tê dại, cô ta đỏ mặt ngượng ngùng ngẩng đầu lên trừng mắt với Diệp Bắc Minh: “Anh... anh dám làm vậy với tôi?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Nếu như cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670177/chuong-4338.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.