“Ta... ngài...”
Hắc Long như ngọn lửa bị dập tắt.
Đường Lạc Âm rất căng thẳng, đến hít thở cũng trở nên gấp gáp.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, cắn môi run rẩy.
“Cô Đường, cô đừng sợ, rất đơn giản! Chỉ cần cô gọi to tên cha mẹ mình, sau đó không ngừng nghĩ đến họ là được!”, Diệp Bắc Minh nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Đường Lạc Âm, tiếp thêm dũng khí cho cô.
Đường Lạc Âm hít sâu một hơi: “Cảm ơn anh, anh Diệp...”
“Đường Phi Phàm!”
“Vương Tĩnh Mail”
Đường Lạc Âm nhanh chóng gọi tên cha mẹ mình, nhưng đài luân hồi vẫn hoàn toàn im ắng, không có động tĩnh gì.
“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mail", Đường Lạc Âm lại hét lên lần nữa.
Vẫn như cũ, không có phản ứng.
“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mail”
Vẫn không có phản hồi.
Đường Lạc Âm lạc giọng: “Anh Diệp, chuyện này là sao?”
Diệp Bắc Minh cau mày, an ủi một câu: “Đừng sợ, để tôi thử xem sao!”
“Đường Phi Phàm! Vương Tĩnh Mail”
Cho dù là Diệp Bắc Minh có lên tiếng, đài luân hồi vẫn không chuyển động.
“Có chuyện gì vậy?”
Hai người có chút ngập ngừng.
Hắc Long thở phào một hơi, không nhịn được mà lên tiếng: “Đại nhân, hai người không cần gọi nữa! Bọn họ có lẽ vẫn chưa chết, linh hồn vẫn còn ở nhân gian!”
“Á2”
Đường Lạc Âm vừa kinh ngạc vừa vui mừng, suýt chút nữa đã nhảy lên vì vui mừng: “Tốt quá rồi! Cha mẹ tôi chưa chết? Thật là tốt quá đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3670096/chuong-4257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.