Mọi người cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Mau cứu Hầu Tử..."
Diệp Bắc Minh bước tới trước mặt Hầu Tử, chữa lành vết thương cho anh ta.
Hầu Tử nhếch miệng cười toe toét: "Anh Diệp, anh không cần mỗi lần đều chơi đến cực hạn đấy chứ?"
"Hù chết tôi rồi!"
Chỗ sâu trong đôi mắt Diệp Bắc Minh khế động, thở phào. nhẹ nhõm: "Hầu Tử, vết thương của anh sẽ không ảnh hưởng tới con đường võ đạo".
"Nói nhảm, tôi cũng không phải kẻ ngốc!"
Hầu Tử khế mỉm cười: "Tôi chỉ đánh gãy tay chân của mình nên không thể cử động được thôi!"
"Chẳng lẽ tôi thực sự sẽ hủy hoại bản thân sao?"
Hầu Tử càng mỉm cười nhẹ nhàng thì lửa giận trong mắt Diệp Bắc Minh càng thêm bộc phát!
Anh ta yên lặng gật đầu, xoay người nhìn về phía Trương Vân Phi, Từ Ngạo: "Các người đều đáng chết!"
Một khí tức tử vong tấn công tới! Hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau mấy bước! Vèol
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tấn công hai người họ như thần chết!
"Loài người, cuối cùng cậu cũng chịu ra tay, trả lại mạng sống cho đứa nhỏ của tôi!", một giây kế tiếp, trên bầu trời vang lên một giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng.
Hai con häc long từ trên trời cao lao xuống, trực tiếp ra tay với Diệp Bắc Minh!
"Đuổi giết tôi lâu như vậy, thực sự cho rằng tôi dễ bị bắt nạt sao?”
"Giới Long Vương? Nổ tung đi!"
Diệp Bắc Minh đột nhiên hét lớn một tiếng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669490/chuong-3651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.