"Nếu tôi không chết, ông đây sẽ diệt sạch Thiên Đạo Tông, Sát Minh và nhà họ Giang!"
Vừa dứt lời, một trận cười vang lên!
"Ha ha ha!"
Ông lão Thiên Khiếm cười đến chảy nước mắt: "Buồn cười chết mất, tiểu súc sinh, cậu có biết hay không..."
"Khụ khụ… có biết mình đang nói gì không?"
Bách Lý Tranh Vanh lắc đầu: "Tôi vốn dĩ còn xem trọng cậu một chút, nhưng hiện tại xem ra..."
"Ha ha, cậu cũng chỉ là một phế vật nhỏ vịt chết mà cái mỏ vẫn còn cứng thôi!"
Ánh mắt Giang Lục U trở nên độc ác: "Đừng nói nhảm với cậu ta nữa, tránh cho đêm dài lắm mộng!"
"Trực tiếp sưu hồn, còn sợ không biết được bí mật của tiểu tử này sao?"
Nói xong, Giang Lục U tiến lên một bước!
Một ánh sáng xanh bật ra từ đôi mắt của ông ta!
Quét về phía con ngươi của Diệp Bắc Minh!
Anh nghiến răng, hét lớn: "Tiểu Tháp, không còn cách nào khác… Ra tay đi!"
"Được!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên, đúng lúc anh chuẩn bị ra tay!
Đột nhiên.
Trên nghĩa địa bên trong không gian của tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng sấm sét ầm ầm, sôi sục như sóng thần!
Bên trong bia mộ của Tam Hoàng Ngũ Đế, một trong những bia mộ đột nhiên sáng lên!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3669145/chuong-3306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.