Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Chu Thực khôi phục từ tái nhợt sang hồng hào, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo: “Dược Nô, phế cậu ta cho tôi, tạm thời đừng giết!”  

 

 

“Ông đây muốn để tên tiểu súc sinh này cảm nhận một chút, cái gì gọi là sống không bằng chết!”  

 

“Còn phải để mọi người chơi chết tiện nhân này, để tên tiểu súc sinh kia nhìn tận mắt, lại không thể làm gì được!”  

 

“Rõ!”, Dược Nô lạnh lùng gật đầu.  

 

Ông ta chậm rãi lui lại một bước, dẫm chân xuống một cái!  

 

Sau đó phóng tới trước mặt Diệp Bắc Minh như sao băng, toàn bộ khí tức của cảnh giới Hư Vương đều bộc phát!  

 

Giọng nói của Diệp Bắc Minh quanh quẩn trong di tích Côn Luân Thượng Cổ: “Long tổ, sức chiến đấu gấp mười lần!”  

 

Gào!  

 

Một con huyết long phóng lên tận trời!  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh toả ra ánh sáng đỏ khát máu!  

 

Dược Nô sững sờ: “Tên nhóc này lại có thể áp chế khí tức của tôi?”  

 

Một giây sau.  

 

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chủ động xông lên, hung hăng chém một kiếm xuống!  

 

Dược Nô gào thét một tiếng: “Tiểu súc sinh, cậu thì tính là cái gì? Dám chủ động ra tay với lão phu ư?”  

 

Ông ta không có chút ý định tránh né nào, thế mà lại lao về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

Sau đó nâng một bàn tay khô gầy lên, chụp vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!   

 

Không kiêng nể gì cả!  

 

Nhưng trong nháy mắt lúc tiếp xúc với mũi kiếm!  

 

“A...”  

 

Bàn tay của Dược Nô nổ tung, hóa thành một đống máu!  

 

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nện xuống, Dược Nô chết ngay tại chỗ!  

 

Chu Thực hoảng sợ nhìn một màn này, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn: “Rốt cuộc cậu là ai?”  

 

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Anh rất thích khiến người ta sống không bằng chết ư?”  

 

“Nếu đã như vậy, anh hãy hưởng thụ cái gì gọi là sống không bằng chết trước đi!”  

 

Anh đưa tay bắn ra mười ba cây kim châm, chui vào trong cơ thể của Chu Thực!  

 

Chỉ trong chốc lát, Chu Thực điên cuồng lăn lộn trên mặt đất giống như là như chó điên, giãy dụa, không ngừng cầu xin tha thứ!  

 

Hắn ta cảm giác giống như đang rơi vào trong địa ngục!  

 

Lăn lộn trong chảo dầu!  

 

Chạy bên trên núi đao!  

 

Diệp Bắc Minh không để ý đến người này, mà là trở lại bên cạnh Nhan Như Ngọc: “Cô Nhan, cô không sao chứ?”  

 

Nhan Như Ngọc gật đầu.  

Cô ta chỉ bị doạ sợ, cũng không có gì đáng lo ngại.  

 

 

Bỗng nhiên, cô ta giống như nghĩ đến cái gì đó: “Không tốt, củ cải nhỏ!”  

 

 

Sau đó nhanh chóng chạy về một phương hướng, phát hiện La Vãn Vãn đang bị thương nặng trong một bụi cỏ.  

 

 

Diệp Bắc Minh đi tới xem xét.  

 


Diệp Bắc Minh tiến lên kiểm tra một lát, ngân châm trong tay không ngừng rơi xuống, cuối cùng đã ổn định được khí tức của cô ta!  

 

 

La Vãn Vãn tỉnh lại: “Chị Nhan... Chị... Chị không sao chứ?”   

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.