Chương trước
Chương sau
 

Cối cùng, ông lão hít một hơi thật sâu, nhìn vào tên người xếp hạng chín trăm chín mươi chín: “Truyền lệnh xuống, vận dụng tất cả lực lượng của nhà họ Mặc!”  

 

“Tìm kiếm người tu võ tên Diệp Bắc Minh này!”  

 

“Mặc kệ có bao nhiêu người trùng tên trùng họ cũng đều phải đưa đến đây!”  

 

Cô gái nuốt nước miếng.  

 

Cô gái chưa từng thấy ông nội mình hành xử nghiêm túc đến thế: “Ông nội, chỉ là một tên cảnh giới Chân Linh thôi mà, cần làm vậy không?”  

 

Ánh mắt ông lão nhã nhặn trầm xuống: “Nếu người này là người được ông trời lựa chọn thì sao?”  

 

“Á!”  

 

Cô gái hơi run người, ánh mắt đầy sự kinh ngạc: “Ông nội, lẽ nào có người được ông trời lựa chọn thật sao?”  

 

“Tháng sau sẽ công bố danh sách này, nếu có người nào đó biết Diệp Bắc Minh dựa vào thực lực cảnh giới Chân Linh đỉnh phong ghi tên vào hạng chín trăm chín mươi chín của Huyền Bảng thì e rằng cũng sẽ đoán được thân phận của cậu ta...”  

 

Ánh mắt ông lão nhã nhặn kia hơi lóe, nghĩ ngay kế sách ứng phó: “Lúc tuyên bố danh sách Huyền Bảng vào tháng sau hãy tạm thời ẩn tên của cậu ta đi!”  

 

“Mặt khác, tìm được người nọ rồi tính tiếp!”  

 

...  

 

Trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, Lục Bạch Hạc đang quỳ trên mặt đất.  

 

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nói đi, tại sao các cậu tự xưng là người của Thiên Đạo tông?”  

 

Lục Bạch Hạc sửng sốt: “Anh... anh không biết sao?”  

 

“Tôi hỏi cậu sao cậu lại hỏi tôi?”  

 

Giọng Diệp Bắc Minh rất lạnh, một luồng khí tức tử vong bao phủ Lục Bạch Hạc: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng sắp xếp lại ngôn từ, nếu không tôi sẽ sưu hồn!”  

 

Lục Bạch Hạc sợ hãi vội dập đầu xin tha tội.  

 

Một khi người tu võ bị sưu hồn.  

 

Nhẹ thì thần hồn tổn thương, nặng thì thành kẻ ngu.  

 

“Thiên Đạo tông ở đại lục Tam Thiên bắt nguồn từ Thiên Đạo tông ở Huyền Giới, hoặc có thể nói Thiên Đạo tông ở thế giới Tam Thiên không phải gọi là Thiên Đạo tông!”  

 

Lục Bạch Hạc nói liền một hơi: “Chẳng qua chỉ là một chi nhánh được người trong Thiên Đạo tông thành lập không biết từ bao lâu mà thôi!”  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lóe: “Chi nhánh này có tác dụng gì?”

“Phong ấn long mạch con giáp của Hoa tộc Thượng Cổ!”  

 

“Tại sao lại làm vậy?”  

 

“Đề phòng Hoa tộc Thượng Cổ tro tàn lại cháy!”  

 

Diệp Bắc Minh hỏi vặn: “Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại bị diệt vong?”  

Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết từ sau khi vị Phong Hào Thần Đế cuối cùng của Hoa tộc ra đi!”  

 

 

“Những kẻ cầm quyền của tông môn bỗng nhiên ra lệnh rất nhiều cao thủ xâm nhập lên Côn Luân Hư Thượng Cổ vào lễ tang của Thần Đế ấy!”  

 

 

“Hoa tộc bị đánh úp bất ngờ không kịp trở tay, từ đấy về sau bị tổn thất thảm trọng, chẳng bao lâu đã diệt vong...”  

 

 

“Theo như tôi được biết hình như là vì một thánh vật nào đó của Hoa tộc...”  

 

 

Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Một thánh vật à?”  


 

“Nếu Hoa tộc Thượng Cổ đã bị diệt vong sao các cậu vẫn canh giữ long mạch con giáp?”  

“Tôi cũng không rõ tại sao, đây là mệnh lệnh của tông chủ truyền xuống!”, Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.