Chương trước
Chương sau
 Ánh mắt của năm người xoay chuyển, đồng thời dừng trên người Diệp Bắc Minh: "Chỉ là một con kiến trong cảnh giới Chân Linh mà cũng dám ra tay với chúng ta sao?"  

 

 

"Con kiến, cậu có biết chúng tôi là ai không?"  

 

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước che chắn cho chân thân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chỉ vào vết kiếm trên mặt đất: "Cho dù các người là ai, dám vượt qua ranh giới thêm một bước nữa!"  

 

"Giết! Không! Tha!", "Thật sao?"  

 

Người đàn ông trung niên mỉm cười nghiền ngẫm, bước qua vết kiếm như một mũi tên rời khỏi dây cung!  

 

Khiêu khích nhìn Diệp Bắc Minh!  

 

"Ông đây muốn vượt qua ranh giới này, cậu có thể làm gì chứ?"  

 

Ông ta quay đầu nhìn bốn người đi cùng: "Những kẻ ngốc này thật sự không biết mình có bao nhiêu cân lượng, còn tưởng rằng mình vô địch thiên hạ sao?"  

 

"Các ngươi làm sao vậy?"  

 

Người đàn ông trung niên phát hiện sắc mặt của bốn người đi cùng trông rất kỳ lạ!  

 

Ông lão mặc áo xanh chỉ vào phía sau lưng ông ta: "Cẩn thận phía sau!"  

 

"Phía sau?"  

 

Người đàn ông trung niên cảm nhận được một luồng sát ý đáng sợ!  

 

Nhanh chóng quay đầu!  

 

Diệp Bắc Minh không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt ông ta!  

 

Khoảng cách giữa hai người chưa đến một mét, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã giơ lên cao, chém về phía đầu của ông ta!  

 

Người đàn ông trung niên hơi sửng sốt, đột nhiên tức giận: "Đệt! Cái gì vậy? Muốn giết chết ông đây, chỉ có mộng xuân thu của mẹ mày thôi!"  

 

"Cút cho ông đây!"  

 

Giơ tay lên tung một quyền, trực tiếp đấm thẳng về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!  

 

'Răng rắc' một tiếng!  

 

"A..."  

 

Tay phải của người đàn ông trung niên trực tiếp nổ tung, cơn đau dữ dội khiến vẻ mặt của ông ta trở nên vặn vẹo!  

 

Ngay khi vừa định ra tay thì kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã rơi xuống!  

 

"Cậu dám đùa thật..."  

 

Con ngươi của người đàn ông trung niên co rút lại, đầu bay ra ngoài, trực tiếp nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh dùng một chân đá ra ngoài!  

 

Thi thể của người đàn ông bị nện xuống dưới chân của bốn người kia!  

 

Phát ra một tiếng “bùm” thật lớn.  

 

Một giọng nói như Thần Chết vang lên: "Ai dám vượt qua ranh giới này? Giết không tha!"  

 

"Viên lão, chuyện này...."  

 

Sắc mặt ba người còn lại thay đổi rõ rệt, khóe miệng không ngừng co giật!  

 

Mọi người vốn dĩ còn cho rằng những lời này nhất định chỉ là một trò đùa mà thôi!   

Hiện tại lại nghe giống như lời nói của Thần Chết vậy!  

 

 

Chỉ là một con kiến nhỏ trong cảnh giới Chân Linh thật sự có thể giết chết sự tồn tại đã trấn áp cảnh giới của mình đến cảnh giới Động Hư!  

 

 

Ông lão mặc áo xanh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Cậu trai trẻ, cậu dám giết chết người của Thiên Đạo tông, cậu có biết điều này có ý nghĩa gì không?"  

 

 

"Đánh lén, giết chết một người của cảnh giới Động Hư, chẳng lẽ cho rằng mình vô địch thiên hạ sao?"  

 

Viên lão dừng lại một chút.  

 

 

Đôi mắt già nua nheo lại, giọng nói trở nên khàn khàn: "Lão phu sẽ cho cậu biết hối hận như thể sống không bằng chết là thế nào!"  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.