Chương trước
Chương sau
 

"Tại sao phía trên lại phản ứng như vậy? Chẳng lẽ đã vứt bỏ chúng ta rồi sao?"  

 

"Rất có khả năng, đã nhiều năm như vậy, nói không chừng bọn họ đã sớm không quan tâm tới chúng ta nữa!"  

 

Trên mặt mấy ông lão đều tỏ ra thất vọng.   

 

Sau khi bọn họ truyền tin tức cho Huyền giới, đối phương chỉ nói một câu “Đã biết”, cũng không có phản hồi gì.   

 

Ngay lúc này, xảy ra điều khác thường.  

 

Không khí trước mặt dao động, sau đó vô số phù văn sáng lên!  

 

Dưới sự ngưng tụ của phù văn, không gian bị xé toạc ra tạo nên một vết nứt, một số bóng người bước ra khỏi đó!  

 

Một người đàn ông trung niên cau mày: "Chính là chỗ này sao? Đã nhiều năm như vậy, thật sự có người đến đây muốn cướp đi long mạch kia!"  

 

"Hỏi tình hình trước rồi nói sau!"  

 

Một ông lão mặc áo xanh lắc đầu: "Nếu như chúng ta đã trấn áp cảnh giới để đi xuống nơi đây thì dù sao cũng phải có chút thu hoạch mới được!"  

 

Con ngươi chuyển động, nhìn vào đám người Trịnh Vạn Nhân!  

 

Bọn họ đã sớm bị khí tức đáng sợ kia ép quỳ trên mặt đất!   

 

"Ông, nói đi!"  

 

Ông lão mặc áo xanh chỉ vào Trịnh Vạn Nhân.  

 

Toàn thân Trịnh Vạn Nhân run cầm cập, cả người run rẩy, không nói được câu nào!  

 

"Phế vật vô dụng!"  

 

Ông lão mặc áo xanh tung một chưởng vào người, Trịnh Vạn Nhân lập tức hóa thành một đám sương mù đẫm máu!  

 

"Đại trưởng lão..."  

 

Những người còn lại kêu lên, hoàn toàn sợ hãi!  

 

Điều này không giống với những gì bọn họ tưởng tượng!  

 

Bùm!  

 

Ngay vào lúc này, long mạch bị phong ấn rung chuyển kịch liệt!  

 

Ánh mắt của người đàn ông trung niên, ông già mặc áo xanh và những người khác tối sầm lại: "Bên trong đã xảy ra chuyện, chúng ta đi thôi!"   

 

Một vài bóng người lao ra như sao băng!  

 

Một tiếng “răng rắc” vang lên, màn sáng phong ấn long mạch lập tức sụp đổ, căn bản không thể ngăn cản được mấy người kia dù chỉ một giây!  

 

Người đàn ông trung niên, ông già áo xanh và những người khác xông vào, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, thần hồn của bổn tháp đã trở về rồi!"  

 

"Việc này sẽ mất chút thời gian, tiếp theo tôi cần cậu bảo vệ tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh không chút do dự đồng ý: "Được!"  

 

Đôi mắt nheo lại, nhìn vào mấy vị khách không mời mà đến kia!  

 

Tổng cộng có năm người, tất cả đều có khí tức của cảnh giới Động Hư!

Chỉ liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nhất thời không có hứng thú.  

 

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào một nửa tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong mắt lập tức trở nên nóng rực như lửa!  

 

Ông lão mặc áo xanh nuốt một ngụm nước miếng: "Mang thứ này trở về tông môn, đối với chúng ta mà nói thì đây chính là một kỳ tích lớn đó!"   

 

Mấy người đồng loạt ra tay, hướng về phía tháp Càn Khôn Trấn Ngục để bắt ông ta!  

Hú!  

 

 

Một tiếng rồng gầm vang lên!  

 

 

Chín con ma long màu đen lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh, truyền đến một luồng khí tức uy hiếp vô hình!  

 

 

"Ai?"  

 

 

 

 

Một đạo kiếm khí rơi xuống từ trên trời, từ chỗ năm người vừa rồi rơi xuống, đập mạnh xuống đất!  

Chém ra một vết kiếm đáng sợ có chiều dài hàng trăm mét! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.