Anh cũng có thể thả một con Thú Vương ra diệt sạch những người ở đây.
Bỗng nhiên.
“Lâm Vân, dừng tay!”
Một lão già quát to, nhanh chóng đi tới: “Không biết rõ người nọ là ai thì đừng làm bậy!”
Lâm Vân nhíu mày: “Sư phụ, đây là khu vực cấm đấy, người này bỗng nhiên xuất hiện ở đây”.
“Rồi đúng lúc gặp chúng ta, chắc chắn là nhắm vào chúng ta rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú gì với nhóm của anh hết”.
Ông già kia liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi tự giới thiệu: “Lão phu là Thôi Nhân Lôi, là người phụ trách của thương hội nhà họ Thôi”.
“Chúng tôi vốn đi ngang qua rìa khu vực cấm, bỗng nhiên thấy có thú triều xuất hiện”.
“Chúng tôi tới đường cùng đành phải tới đây!”
Dứt lời, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Chẳng biết sao cậu lại tới đất này thế?”
Thấy người kia khách khí như vậy, sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu bớt: “Tôi không phải là người ở đây!”
“Hả? Cậu tới từ thế giới bên ngoài sao?”
Ông lão kia còn chưa nói chuyện thì đôi mắt cô gái đằng sau đã lóe sáng: “Thế giới bên ngoài có vui không? Nó trông như thế nào thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn sang cô gái đó.
Đôi mắt cô gái to tròn, làn da trắng nõn.
Trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668956/chuong-3117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.