Sở Sở sợ hãi la lên, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tái mét lại!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sở Sở đừng sợ, người chết như đèn tắt!”
“Người tu võ chỉ có thần hồn, nào có hồn ma!”
Sở Sở gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt: “Đến Thiên Uyên rồi, thả sư tỷ của tôi ra đi!”
Đông Phương Xá Nguyệt nhìn quanh, cuối cùng cũng xác định được một hướng đi: “Cậu vẫn chưa đưa tôi tới nơi, tới đích đã rồi hẵng bàn!”
“Lật lọng à?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt chỉ tay về một hướng, lạnh nhạt nói: “Cậu có hai lựa chọn, một là giết tôi và mấy sư tỷ của cậu sẽ chết cùng tôi!”
“Hai là lập tức xuất phát!”
Diệp Bắc Minh nhếch môi, đi theo hướng Đông Phương Xá Nguyệt chỉ!
Mới đi được mấy trăm mét, anh đã phát hiện một bộ hài cốt nằm ven đường, không biết đã chết bao nhiêu năm rồi!
Càng đi vào sâu hơn thì hài cốt dưới chân càng nhiều thêm.
Diệp Bắc Minh ngờ vực: “Chiến tranh giữa các vị thần mà ban nãy cô nhắc tới là gì vậy?”
Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh: “Không phải cậu chẳng quan tâm gì hết sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nói thì thôi”.
“Sau này đừng cầu xin tôi nữa, tôi có rất nhiều cách!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668947/chuong-3108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.