Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Nhóc con, nếu cậu không muốn cô ấy chết thì đừng đưa cô ấy theo!”
“Cô có ý gì hả?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt!
“Ha ha”.
Đông Phương Xá Nguyệt cười giả dối: “Ở hiện trường cậu giết năm tên cảnh giới Động Hư kia có lưu lại mùi hương của cô ấy!”
“Với thực lực của Vạn Trường Sinh, không khó để tìm ra cô bé này!”
“Nếu cô ấy không đi cùng chúng ta thì dù ở đâu cũng đều sẽ bị tìm ra!”
“Cậu nói xem, Vạn Trường Sinh sẽ làm gì cô ấy?”
Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, anh ngẫm nghĩ một lát: “Sở Sở, cô đi cùng tôi đi”.
“Được!”
Sở Sở cười tươi tắn, chủ động bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Ba người không chần chừ thêm nữa, lập tức nhảy xuống dưới Thiên Uyên.
...
Gia tộc Đông Phương ở Huyền Giới.
Trong đại điện Đế Cung, Vạn Trường Sinh ngồi trên ngai rồng, trên người lấp lóe phù văn.
Bọn người đứng đầu gia tộc Đông Phương quỳ ở bên dưới.
Đột nhiên.
Vạn Trường Sinh mở mắt ra, toàn bộ phù văn biến mất: “Hơi thở của bọn chúng biến mất rồi, xem ra ta đã xem thường Đông Phương Xá Nguyệt rồi!”
“Không hổ là Thần Đế, dù cho cảnh giới bị hao tổn thì vẫn có thể thoát được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668946/chuong-3107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.