Diệp Bắc Minh bỗng quát lên, kiếm Không Tên đánh ra một tia chớp màu đỏ ngòm, giáng trúng thần hồn của lão già răng hô!
Thần hồn tan thành mây khói!
"Hít hà!"
Quảng trường Chân Võ vang lên một loạt tiếng hít ngược khí lạnh: "Diệp Càn Khôn mạnh như vậy từ lúc nào?"
Không ai có thể trả lời!
Lý Thất Dạ run lẩy bẩy: "Thực lực của anh ta có thể chém giết cảnh giới Động Hư?"
Dao Cơ trừng lớn đôi mắt đẹp, tròng mắt như muốn nứt toạc: "Bên trong cấm địa Luân Hồi, lúc thời gian đình chỉ anh ta chém giết mấy cảnh giới Động Hư thì thôi đi!"
"Dưới tình huống một chọi một, dựa vào thực lực của mình mà anh ta có thể giết chết cảnh giới Động Hư?"
"Trời ạ..."
Ông lão và cháu gái chỗ ghi danh sớm đã chấn động không nói nên lời!
Sở Sở nhìn chòng chọc vào chân Diệp Bắc Minh, cô ấy biết đôi giày kia!
Nó thuộc về Diệp Bắc Minh!
"Thật sự là anh ta!"
Đôi mắt đẹp của Sở Sở hiện lên vẻ vui mừng: "Anh ta mạnh như vậy từ bao giờ?"
Thân thể mềm mại của Sở Vị Ương cứng nhắc: "Làm sao có thể!"
Khóe miệng Sở Thiên Hằng co giật, khuôn mặt già nua lóe lên hiện vẻ khiếp sợ rồi biến mất: "Tên già này, giấu sâu lắm đấy!"
"Mày cũng là cảnh giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668922/chuong-3083.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.