Tô Tử Lăng hoàn toàn kinh hãi, lẩm bẩm với chính mình: "Diệp công tử…"
Cô ta nghiến răng, nhanh chóng đuổi theo.
Diệp Bắc Minh dừng lại: "Cô lại đi theo tôi làm gì?"
Tô Tử Lăng cắn đôi môi đỏ mọng: "Diệp công tử, tôi là phụ nữ, một thân một mình ở đây quá nguy hiểm!"
"Suy nghĩ của những người khác đều không trong sạch, chỉ có ngài là chính nhân quân tử!"
"Hãy cho phép tôi đi theo ngài, tôi bảo đảm sẽ không kéo chân của ngài đâu!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi đã quen đi lại một mình, không thích có người đi theo!"
Nói xong, xoay người nhanh chóng rời đi.
Tô Tử Lăng nghiến răng: "Diệp công tử, nếu ngài để tôi đi theo!"
"Tôi hứa sẽ nói cho ngài biết một bí mật về cấm địa Luân Hồi!"
Quả nhiên.
Diệp Bắc Minh dừng bước chân lại, đột nhiên trở nên hứng thú: "Ồ? Nói thử xem!"
Tô Tử Lăng dần lấy lại bình tĩnh: "Diệp công tử, xin ngài hãy đồng ý với tôi trước!"
"Không nói thì thôi vậy!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu, xoay người rời đi.
Tô Tử Lăng hoảng loạn: "Diệp công tử, tôi sẽ nói cho ngài biết, đừng rời đi!"
"Nhà họ Tô có một quyển sách cổ, trong đó nói rằng cấm địa Luân Hồi có một ngọn núi lớn được đặt tên là di tích Côn Luân!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668863/chuong-3024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.