"Chính xác!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng tán thưởng gật đầu, tiện tay vứt Diệp Bắc Minh xuống đất: "Quỳ xuống, dập đầu!"
"Tôi cho cậu chết thoải mái!"
"Ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh cười to: "Tôi quỳ cái đệch ấy!"
"Diệp Bắc Minh tôi chỉ quỳ bố mẹ sư phụ, ngay cả trời đất cũng đéo quỳ!"
"Chỉ là một tên cảnh giới Chúa Tể, tính cái thá gì? Lại bảo tôi quỳ xuống? Ông cũng xứng?"
Tạch!
Ánh mắt kính nế của tất cả mọi người rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Gần như chẳng có ai còn có thể có khí phách như vậy khi đối mặt với cảnh giới Chúa Tể!
Vô Thủy Kiếm Hoàng hài hước bật cười: "Thú vị đấy, chỉ tiếc mạnh miệng là vô dụng!"
"Nếu đã vậy, cậu đi chết đi!"
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Ông cho rằng tôi sợ chết?"
Chỗ sâu nhất của điện Chân Võ.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Sở hiện lên vẻ lo lắng: "Chị, mau cứu anh ta đi!"
Vẻ mặt Sở Vị Ương vô cùng lạnh lùng: "Quy củ của nhà họ Sở, không thể quấy nhiễu sự vận hành của thế giới Vũ Nội!"
"Bao nhiêu người đang xem, em muốn để chị trái với quy củ?"
Sở Sở nắm chặt lấy cánh tay Sở Vị Ương: "Chị, nếu anh ta chết rồi, ai sẽ đi tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục chứ?"
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668848/chuong-3009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.