Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rất không tình nguyện.
Dưới ánh mắt của Phương Chính Hổ, bọn họ quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ có vậy thôi à?”
“Cậu Diệp à, cậu cứ yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ khiến cậu vừa lòng!”
Ông ta vừa dứt lời, Phương Chính Hổ bước ra, nhấc chân rồi giẫm mạnh xuống.
Răng rắc.
Nháy mắt cả hai chân của bọn họ nát vụn.
“Á...”
Hai người kêu la đau thấu tận xương tủy, ứa mồ hôi lạnh cả người.
Phương Chính Hổ chắp tay: “Cậu Diệp thấy thế này đủ thành ý chưa ạ?”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Tôi mất một trăm vị sư phụ, ông chỉ phế hai chân của bọn họ là đủ rồi à?”
Phương Chính Hổ sửng sốt, ánh mắt thoáng hiện sự ác độc.
Ông ta vươn bàn tay tới đan điền Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Một đòn bóp nát.
Hai người họ đau co người, quỳ rạp xuống đất run rẩy như con chó chết.
“Ối!”
Tầng lớp cầm quyền của nhà họ Phương đều thầm kinh hãi.
Ác!
Quá ác độc!
Hai bọn họ chính là em trai ruột của Phương Chính Hổ.
Lúc này, giọng Phương Chính Hổ lại lần nữa vang lên: “Cậu Diệp, thành ý như này đủ chưa?”
Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu như cũ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668816/chuong-2977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.