"Diệp Bắc Minh?"
"Là Diệp Bắc Minh Hoa tộc kia sao?"
"Cậu ta không phải là..."
"Hai năm rưỡi trước chẳng phải cậu ta đã chết ở chiến trường Thái Cổ rồi sao?"
"Cậu ta trở lại?"
Toàn trường chấn động!
Có người lắc đầu: "Hẳn là cùng tên cùng họ thôi, tên kia đã chết rồi, kẻ này không thể nào là cậu ta được!"
"Đúng đúng đúng!"
Một số người tu võ gật đầu lia lịa.
Chỉ có mấy lão già trong đám người biến sắc, trong nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị!
Bờ môi run nhè nhẹ: "Là cậu ta... Cậu ta đã trở lại!"
Tần Huyền Nhất chưa từng thấy gương mặt thật của Diệp Bắc Minh, còn tưởng rằng chỉ là cùng tên.
Thằng kia sớm đã chết ở chiến trường Thái Cổ rồi!
Hắn ta cười đầy hài hước: "Sao cậu lại cùng tên với một người chết chứ? Dọa tôi một hồi!"
"Cũng không ngại xui xẻo!"
"Ha ha ha!"
Đồng bạn đi theo sau hắn ta cười to.
Sắc mặt Diệp Thương Thiên biến đổi, thầm kêu không ổn!
Ông ta đang muốn mở miệng.
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Bắc Minh vang lên: "Thật khéo, tôi chính là người chết trong miệng các người đấy!"
Nụ cười của đám người Tần Huyền Nhất cứng đờ, dọa đến run cả người: "Cậu... Cậu nói cái..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668713/chuong-2874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.