Trong huyết quan ấy, Diệp Bắc Minh nhìn thấy chín mươi chín người lần lượt hy sinh.
“Sư phụ! Không!”
Diệp Bắc Minh đau thương gào lên, rồi lao ra khỏi cung điện bằng đá như phát điên.
“Tiểu Tháp, tìm kiếm khí tức của sư phụ cho tôi, nhanh! Nhanh! Nhanh lên đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nào dám lề mề, ông ta chưa bao giờ thấy Diệp Bắc Minh phát điên như thế.
Một lát sau.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, khí tức của chín mươi chín sư phụ đều đã biến mất...”
“Cái gì...”
Lòng Diệp Bắc Minh như chìm xuống vực thẳm: “Không thể nào, sư phụ tôi là cường giả Thái Cổ mà!”
“Bọn họ không thể chết, không thể chết được!”
“Ảnh Thuấn, Ảnh Thuấn!”
Diệp Bắc Minh điên cuồng la hét, liên tục thi triển Ảnh Thuấn.
Long tích sau lưng anh sáng lên, cuồn cuộn bổ sung chân nguyên.
Một tiếng sau, anh đã chạy ra ngoài thần miếu.
Cảnh tượng phía trước khiến trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt, trước mắt anh đều là thi thể của các sư phụ.
“Sư phụ!”
Diệp Bắc Minh gào lên rồi xông tới như một con chó điên.
Rầm!
Ma khí sau lưng anh dâng lên ngút trời, lan ra ngoài như sóng thần.
“Cậu ta tới rồi!”
Vô số ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668669/chuong-2830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.