Diệp Bắc Minh chào tạm biệt mọi người, rồi tiến vào đỉnh Côn Luân trong ánh mắt của tất cả mọi người.
Anh vừa đi, ánh mắt Diệp Thanh Lam đảo qua, nhìn thấy một bóng người xa xa.
Bà thoáng suy nghĩ một lát, đi tới: “Đã đến rồi, sao lại không xuất hiện?”
Long Chủ nhìn Diệp Thanh Lam: “Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành”.
“Sứ mệnh của Hoa tộc, giao lại cho cậu ấy”.
Biển Thiên Đảo, Tinh Thành.
Trước cửa sàn bán đấu giá của nhà họ Tô, hai ông lão một béo một gầy cúi đầu.
Đó chính xác là Lão Béo và Lão Gầy bên cạnh Tô Lê.
“Haiz, cô chủ bị gia chủ cấm cửa, hai chúng ta cũng bị làm khó làm dễ”.
“Bị bắt đến đây, e là cả đời cũng không thể quay lại đại lục Thượng Cổ”.
“Chúng ta thì không sao, nhưng mà cô chủ…”
Hai người bất đắc dĩ trò chuyện.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên: “Tô Lê bị gì thế?”
“Giọng nói này…”
Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa của sàn bán đấu giá nhà họ Tô.
“Cậu… Cậu Diệp!”
Lão Béo và Lão Gầy đều ngây người.
Nghẹn họng nhìn Diệp Bắc Minh trân trân!
Quả thực không thể tin được vào hai mắt mình!
Diệp Bắc Minh đã bị phế đi rồi cơ mà?
Chỉ mới ba ngày ngắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668274/chuong-2435.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.