“Minh Nhi?”
Diệp Thanh Lam ngơ ngác nhìn bóng dáng Diệp Bắc Minh.
Một người một kiếm trông hệt như tấm khiên vững chắc không thể nào phá hủy, ngăn cả tất cả mọi hiểm nguy.
Bà nhảy lên bả vai Diệp Bắc Minh không chút do dự rồi ôm chặt anh.
Ánh mắt lão già nhếch nhác đầy trầm ngâm: “Nhóc con được lắm, đối mặt với sự tồn tại như Từ Thiên mà lại không hề run sợ!”
“Không thể không công nhận rằng cậu ta thật sự rất can đảm!”
Giọng nói hệt như thần chết của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cho dù ông là ai đi chăng nữa, có thân phận gì đi nữa!”
“Từng tên một ở đây hôm nay, Diệp Bắc Minh tôi sẽ dùng máu tươi của các người!”
“Tẩy sạch sự ô uế ngục giam Trấn Hồn này!”
Từ Thiên chỉ tay vào Diệp Bắc Minh: “Giết cậu ta!”
“Vâng!”
Mười ông lão cảnh giới Thần Đế đồng loạt gật đầu rồi từ từ bước lên phía trước.
Một luồng khí thế khiếp người ngưng tụ, vẻ mặt Diệp Bắc Minh lộ ra sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc này, lần này cậu chơi quá trớn rồi!”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh trong veo nhìn thẳng: “Mình là con trai, khi thấy mẹ mình chịu đau khổ há thể nào ngồi yên không quan tâm chứ?”
“Hôm nay cho dù là lên núi đao hay xuống biển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668249/chuong-2410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.