Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Kiếm Trấn Ngục, giết!”
Khoảnh khắc hai ông lão cảnh giới Thần Đế xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên rồi vụt tắt!
Chỉ một giây!
Phụt phụt!
Hai đóa hoa máu nổ tung.
“Việc này…”
“Làm sao có thể!”
“Vãi! Thánh Cảnh giết Thần Đế?”
“Tốt quá rồi, chúng ta được cứu rồi!”
Các phạm nhân bị nhốt kinh hãi đến lồi cả con ngươi.
Các cảnh giới Thần Chủ khác của nhà họ Từ sợ đến sượt sượt lùi lại.
“Tên nhóc này có vấn đề!”
“Chúng ta rút trước đã, chỉ cần hắn ở trong ngục giam Trấn Hồn thì không chạy được đâu!”
Cảnh giới Thần Chủ khác thấy vậy, rút chạy ra ngoài ngục giam Trấn Hồn mà đầu cũng không ngoảnh lại.
Diệp Bắc Minh không đuổi theo, cứu mẹ quan trọng hơn!
Đúng lúc anh đi về phía tầng thứ ba, bên tai vang lên giọng nói: “Tiểu huynh đệ, cứu chúng tôi đi!”
Kiếm Đoạn Long chém ngang ra, phá mở cửa phòng giam.
Bóng hình vụt đi lao vào sâu trong ngục giam Trấn Hồn.
Nhà họ Từ nằm mơ cũng không ngờ, lại thực sự có người dám giết vào ngục giam Trấn Hồn.
Lại thêm các võ giả nhốt ở đây, hầu như đều bị phế võ công!
Cho nên, lực lượng phòng ngự của ngục giam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668247/chuong-2408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.