Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Không còn gì nữa thì cút đi cho tôi!”
Đám võ giả ở đây đều nhìn sang người bên cạnh mình, tim cũng sắp nổ tung!
“Thanh niên đó là ai thế?”
“Lại dám ngông cuồng như vậy?”
“Đó là cung Thương Khung đấy! Sao nó dám?”
Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người.
Cung Thương Khung xám mặt rời đi!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt đám Cự Kình Bang: “Chưa nói xong, tiếp tục nói đi!”
Một đám trưởng lão Cự Kình Bang sợ tới mức quỳ xuống: “Đại nhân, chúng tôi đến hơi trễ”.
“Tình hình cụ thể tôi cũng đã nói cho cậu biết rồi”.
“Chuyện trước đó nữa thì chỉ có Ngũ Phi biết!”
“Đúng đúng đúng, Ngũ Phi đến sớm hơn chúng tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Ngũ Phi?”
“Nó!”
Người Cự Kình Bang chỉ về phía Ngũ Phi đang nằm dưới đất với gương mặt xám như tro tàn.
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đảo qua.
Ngũ Phi sợ tới mức cả người run run: “Đại nhân, tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra nữa”.
“Tôi với hai cô gái đó không có ân oán gì, thậm chí tôi còn muốn mời họ đến Cự Kình Bang làm khách nữa mà!”
“Anh ta nói dối!”
Đột nhiên, giọng một cô gái vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668180/chuong-2341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.