“Nếu các người muốn diệt Thanh Huyền Tông, thì bước qua người Tiêu Nhã Phi tôi đã!”
“Tôi không sợ chết!”
Tất cả mọi người sững sờ!
Ngay cả mấy chục ông lão cũng dừng lại.
Kinh ngạc nhìn Tiêu Nhã Phi!
Cô gái này mới là cảnh giới Võ Đế, lại dám đứng ra?
Lãnh Nguyệt ngẩn người: “Nhã Phi?”
Sát Chủ nhìn cô ta một cái sâu sắc: “Cô bé này, rất có dũng khí!”
Tô Thanh Ca ngẩn người tại chỗ: ‘Chẳng trách cô ta được anh Diệp coi trọng, nếu mình có một nửa dũng khí của cô ta thì tốt rồi…’
Vẻ mặt Tiêu Dung Phi biến sắc, tức giận gào lên: “Nhã Phi, em im miệng đi!”
Cô ta sợ muốn chết.
Nếu chọc giận đám người của gia tộc Thượng Cổ, một cô gái yếu đuối như Nhã Phi vốn không ngăn nổi cơn lửa giận của họ!
Tiêu Nhã Phi mặc kệ lời của chị gái.
Ông lão khô gầy lạnh giọng nói: “Nếu không phải Diệp Bắc Minh giết người của gia tộc Thượng Cổ trước, thì làm sao chúng tôi giết đến Thanh Huyền Tông chứ?”
“Cô tên là Tiêu Nhã Phi phải không? Tôi nhớ kỹ cô rồi!”
“Nhưng, tôi cần phải nói với cô, là Diệp Bắc Minh giết người của gia tộc Thượng Cổ trước, chúng tôi chỉ báo thù!”
“Báo thù? Ha ha ha!”
Tiêu Nhã Phi bật cười.
“Tôi khinh!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668142/chuong-2303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.