“Ông cụ, đắc tội rồi!”
Lãnh Nguyệt tóm lấy Diệp Nam Thiên, đi về phía cấm địa.
Mọi người nhà họ Diệp đi theo sau!
Sau khi vào cấm địa, Lãnh Nguyệt lập tức mở một trận pháp phòng ngự.
Ầm!
Một luồng khí tức vút lên trời, hình thành một kết giới trong suốt bao trùm cả cấm địa.
Lãnh Nguyệt thở nhẹ nhõm: “Tạm thời mọi người an toàn rồi”.
“Thống kê xem có bao nhiêu đệ tử!”
Chẳng mấy chốc, một trưởng lão thống kê xong: “Thưa Lãnh trưởng lão, tổng cộng ba mươi ngàn đệ tử vào cấm địa”.
“Sau khi các đệ tử khác được biết nguy hiểm, hoặc là lập tức tiến vào cấm địa trốn”.
“Hoặc là trực tiếp trốn đi, thương vong không nghiêm trọng lắm”.
Lãnh Nguyệt thở nhẹ nhõm.
Trận pháp có thể ngăn chặn nhất thời, không thể ngăn cả đời!
Bà ấy quay đầu nhìn về hướng tháp Phù Đồ: ‘Minh Nhi, hy vọng con mau ra!’
Bên ngoài cấm địa.
Mấy chục ông lão giết đến nơi này, được trận pháp phòng ngự ngăn lại.
Một ông lão nhìn sang kết giới với ánh mắt lạnh như băng: “Làm thế nào? Ngoại trừ những người này, các đệ tử khác đều trốn rồi!”
Ông lão khô gầy lạnh lùng hừ: “Giết những đệ tử bình thường này, Diệp Bắc Minh cũng không đau lòng”.
“Thành viên nòng cốt thực sự đều vào cấm địa rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668141/chuong-2302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.