Chương trước
Chương sau
La Vãn Vãn tức giận giơ nắm đấm lên: "Anh là người xấu, bắt nạt chị Nhan!"  

 

"Về sau tôi sẽ không bao giờ... chơi với anh nữa! Hừ!"  

 

Cô ta vội vã đuổi theo Nhan Như Ngọc: "Chị Nhan chờ em với!"  

 

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ: “Từ nhỏ đã không biết bố mẹ là ai, cũng không khác gì mình".  

 

“Xem ra, cô ta thật sự là con gái của sư phụ".  

 

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười đi lên: "Kinh ngạc sao?"  

 

"Xem ra cũng không phải là mỹ nữ nào anh cũng thích, mà cũng có lúc phải kinh ngạc."  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Anh không có hứng thú với cô ta."  

 

Anh chuyển đề tài: "Đúng rồi Nhược Tuyết, các sư tỷ của anh đâu rồi?"  

 

...  

 

Trong phòng.  

 

"Mấy sư tỷ... Em... Em cũng không..."  

 

Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết đứt quãng.  

 

Diệp Bắc Minh thở hổn hển: "Dựa theo lời em nói, là có người đặt anh ở trước cửa Thanh Huyền Tông?"  

 

"Phải... Đúng vậy... Mau..."  

 

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Các sư tỷ làm sao thế?"  

 

"Vất vả lắm mọi người mới được gặp nhau, sao chưa nói tiếng nào đã rời đi rồi?"  

 

...  

 

Tin tức trên bức tranh vừa mới được truyền ra, Nam Cung Uyển liền trực tiếp xin sư phó cho cô ta đến Đại Lục Chân Võ một lần nữa.  

 

Sau khi đi đến Đại Lục Chân Võ, Nam Cung Uyển đi thẳng đến Thanh Huyền Tông.  

 

Dọc theo đường đi, trong lòng cô ta vẫn luôn hoảng loạn như nai con.  

 

“Người trên bức tranh lại là gia chủ tương lai của gia tộc Nam Cung?”  

 

“Không thể tưởng tượng được tên kia lại có vận khí nghịch thiên như thế!”  

 

“Hừ!”  

 

Nam Cung Uyển hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Nhưng mà thiên phú của anh ấy quả thật nghịch thiên, anh ấy có được loại số mệnh này cũng không kỳ quái!”  

 

“Nhưng mà... lần đó trong tháp Phù Đồ, anh ấy đúng là hơi quá đáng!”  

 

Khuôn mặt cô ta không khỏi đỏ lên.  

 

“Tuy rằng nói là vì cứu mình, nhưng mà... Quên đi!”  

 

“Chỉ cần anh ấy gia nhập gia tộc Nam Cung, lại đối xử tốt với mình, mình sẽ… Mình sẽ tha thứ cho anh ấy…"  

 

Nam Cung Uyển nghĩ như vậy trong lòng, sau cái khăn che mặt là nụ cười ngượng ngùng.  

 

Đi đến bên ngoài Thanh Huyền Tông!  

Ngoài cửa Thanh Huyền Tông cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi.  

 

Những người này đương nhiên không thể phát hiện ra Nam Cung Uyển bởi vì cô ta đã ẩn nấp khí tức đi.  

 

Cô ta trực tiếp tiến vào trong Thanh Huyền Tông, đi đến Nguyệt Phong.  

 

"A... Chờ một chút..."  

 

Đột nhiên cô ta nghe được giọng nói của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt đang đỏ bừng lập tức trắng bệch: "Là anh ấy?"  

"Sao anh ấy có thể!"  

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.