Nam Cung Uyển cũng không thể xác định khuôn mặt này chính là anh, nhưng mà...
Hình dáng, thần thái, còn có thanh kiếm trong tay kia, quả thực quá giống!
Không hề khác tí nào!
"Làm sao bây giờ? Mình phải trả lời đúng sự thật sao?"
Nam Cung Uyển do dự trong lòng.
"Uyển Nhi, cháu làm sao vậy?", lão già một mắt hỏi.
Nam Cung Uyển phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Ba vị lão tổ, là thế này".
"Lúc trước Uyển Nhi nhìn thấy người trên bức tranh này vẫn luôn không có mặt!"
"Hôm nay đột nhiên nhìn thấy người đó có khuôn mặt mơ hồ, cho nên cảm thấy rất bất ngờ".
"Thì ra là thế!"
Ba lão già có chút đăm chiêu gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Đợi đến khi Nam Cung Uyển rời đi.
Lão già đầu trọc trực tiếp lên tiếng: "Con bé đang nói dối!"
"Đã nhìn ra rồi".
Lão già có giọng nói khàn khàn và lão già một mắt gật đầu.
Ánh mắt lão già đầu trọc vô cùng hung ác: "Uyển Nhi chắc chắn có quen biết người này!"
"Hoặc là quen biết một người có khuôn mặt cực kỳ giống với người này!"
Lão già một mắt nói: "Cho dù có phải quen biết hay không, cứ bảo Uyển Nhi đưa người đó về đây để chúng ta bồi dưỡng cho tốt chứ?"
Ông ta vừa dứt lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3668106/chuong-2267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.