Chương trước
Chương sau
 

Nhưng đúng hôm nay.  

 

Bức tranh không hề có biến hoá mấy trăm ngàn năm lại đột nhiên xảy ra biến hoá kinh người!  

 

Một khuôn mặt mơ hồ xuất hiện trên người thanh niên kia.  

 

Sau khi ba lão già này biết được, đã trực tiếp đứng canh trước bức tranh này suốt ba ngày!  

 

Cuối cùng, một lão già trong đó khàn khàn mở miệng: "Hai người có nhìn thấy rõ khuôn mặt kia không?"  

 

Hai lão già còn lại lắc đầu: "Hoàn toàn không hề nhìn rõ, người này chỉ có hình dáng mơ hồ”.  

 

"Nếu nói là người tương tự như vậy thì cả Đại Lục Thượng Cổ không có hàng triệu cũng có hàng trăm ngàn người!"  

 

Đôi mắt lão già có giọng nói khàn khàn đỏ lên: "Nhưng mà lời tiên đoán trên bức tranh nói rằng kẻ này có thể chữa trị Đại Lục Thượng Cổ đang bị tổn hại”.  

 

"Không chỉ như thế, người này còn có thể đả thông con đường đi đến thế giới Cao Võ!"  

 

"Hai người có biết điều này có nghĩa là gì không?"  

 

Hai lão già còn lại nhìn thoáng qua nhau, sau đó trầm mặc .  

 

"Đương nhiên tôi biết điều này có nghĩa là gì!"  

 

Một lão già đầu trọc trong số hai người hừ lạnh một tiếng: "Hàng triệu năm trước, Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ vốn là một thể”.  

 

"Chính là bởi vì Hoa tộc đắc tội một thế lực cực kỳ khủng bố ở đại lục Cao Võ, đối phương đã nổi giận lôi đình!"  

 

"Không chỉ tách rời Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ, mà còn chém Đại Lục Thượng Cổ thành mười mấy đại lục nhỏ lơ lửng ở trên bầu trời Đại Lục Chân Võ!"  

 

Ánh mắt của lão già đầu trọc càng thêm lạnh lùng: "Thế giới của chúng ta vốn dĩ rất phồn vinh, nhưng vì thế mà lại không thể gượng dậy nổi!"  

 

Lão già một mắt ở một bên thở dài một tiếng: "Haiz, những chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi”.  

 

"Điểm chết người chính là lối đi đến thế giới Cao Võ đã bị đóng lại, cả cuộc đời người ở thế giới chúng ta đều không thể đi đến cảnh giới cao hơn!"  

 

"Cho dù là lực lượng hay là sinh mệnh, đều bị hạn chế đến chết”.  

 

Lão già đầu trọc cắn chặt răng: "Đều do Hoa tộc chết tiệt kia cả!"

"Nếu không phải người của Hoa tộc bọn họ gây chuyện, sao chúng ta phải chịu tai họa theo chứ?"  

 

Lão già có giọng nói khàn khàn lắc đầu: "Hoa tộc đã bị trừng phạt rồi!"  

 

"Đại lục mà Hoa tộc ở không chỉ có bị tách rời khỏi Đại Lục Chân Võ".  

 

"Còn biến thành một nơi chim không thèm ỉa, ngay cả núi thánh Côn Luân của bọn họ cũng bị chém thành hai nửa!"  

 

"Long mạch đoạn tuyệt, Hoa tộc sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa!"  

 

Lão già một mắt suy nghĩ một lát.  

 

Sau đó lấy ra một quyển sách cổ, lật ra mấy trang: "Tôi nhớ ra rồi, hình như chỗ đó có tên là Côn Luân Hư?"  

 

Lão già có giọng nói khàn khàn gật đầu: "Không sai!"  

 

"Trên thực tế, các gia tộc lớn ở Đại Lục Thượng Cổ vẫn luôn chú ý đến Côn Luân Hư".  

"Chỉ là mấy trăm năm gần đây còn chẳng thể nhìn thấy một người cảnh giới Thánh ở Côn Luân Hư, chỉ sợ đã hoàn toàn xuống dốc!"  

 

Lão già đầu trọc cười lạnh: "Không đủ! Không đủ! Vẫn không đủ!"  

 

"Lão phu cho rằng Hoa tộc phải bị diệt chủng mới tốt!"  

 

Lão già đầu trọc khinh thường lắc đầu: "Sợ cái gì? Ông đúng là tin tưởng truyền thuyết kia sao?"   

 

"Tương truyền rằng trong Hoa tộc có một võ giả đứng đầu phá rách hư không, đi đến nơi còn mạnh hơn cả thế giới Cao Võ".  

"Cho nên thế lực kia ở thế giới Cao Võ mới không dám hoàn toàn tiêu diệt Hoa tộc". 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.