Ngạo Cửu Thiên quay đầu nhìn sang hướng Ma Quật: “Đừng đoán nữa, dù sao Diệp Bắc Minh cũng đã chết rồi!”
“Thù của con tôi đã báo, còn việc lão gì kia là ai thì tôi không có hứng thú!”
Lãnh Vô Thần thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc thanh kiếm Long Đồ kia thôi!”
…
Mười lăm phút sau, bán kính trăm dặm xung quanh không còn một bóng người.
Diệp Bắc Minh mới gỡ bỏ giam cầm trên người Lăng Vận Nhi!
Lăng Vận Nhi lập tức lấy ra một con dao găm trong nhẫn trữ vật, đâm vào cổ họng Diệp Bắc Minh!
Keng!
Diệp Bắc Minh bắt được con dao: “Vận Nhi, cô giết luôn cả tôi đấy hả?”
Cơ thể Lăng Vận Nhi chợt run lên, gương mặt tái nhợt bỗng đầy lửa giận: “Tôi không cho ông bắt chước giọng của anh Diệp!”
“Bắt chước? Tôi mà cũng phải bắt chước hả?”
Diệp Bắc Minh cười.
Tiện tay gỡ mặt nạ!
Gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.
Lăng Vận Nhi ngây người, đôi mắt xinh đẹp trợn trừng, vẻ mặt không dám tin nhìn anh: “Anh… Anh Diệp?”
“Ông là anh Diệp thật hả?”
“Sao lại như thế được?”
“Sao lại như thế được? Xảy ra chuyện gì thế này?”
“Lúc nãy anh Diệp mới bị ông giết mà?”
“Không đúng, nếu anh Diệp chết rồi thì sao ông lại giống anh ấy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667988/chuong-2149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.