Lăng Vận Nhi kêu thảm một tiếng, con ngươi đỏ bừng: “A! Ông giết anh Diệp! Là ông giết anh Diệp!”
“Tôi phải báo thù cho anh ấy!”
Cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất, trở tay, trong tay xuất hiện một thanh kiếm dài!
Đâm tới Diệp Bắc Minh.
Lăng Yên sợ tới mức gầm lên: “Lăng Vận Nhi, mẹ nó cô điên rồi hả?”
“Cô lại dám ra tay với tiền bối ư? Dừng tay lại cho tôi!"
Đang định ngăn cản Lăng Vận Nhi.
“Hửm?”
Ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh đã đảo qua.
Lăng Yên sợ tới mức dừng tay, Diệp Bắc Minh lại cười lớn một tiếng: “Cô muốn báo thù cho tên đó hả?”
Hơi thở chết chóc bao trùm lấy Lăng Vận Nhi, cơ thể mềm mại của cô ấy run run.
Cắn chặt răng, tuyệt vọng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp chết rồi, tôi phải báo thù cho anh ấy!”
Diệp Bắc Minh nhe răng cười một tiếng: “Cô không sợ chết hả?”
Con ngươi Lăng Vận Nhi đỏ bừng: “Dù có phải đánh đổi cả mạng sống cũng chỉ khiến ông mất đi một sợi lông thì tôi cũng phải ra tay!”
Nhanh chóng vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đâm một kiếm!
Diệp Bắc Minh cười to: “Ha ha, cô gái nhỏ này khá thú vị, lão thích!”
Giơ tay bắt lấy thanh kiếm, dùng sức gập lại.
“Keng!”, một tiếng giòn tan, kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-de-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3667987/chuong-2148.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.